Tôi mang theo tâm trạng háo hức mong chờ bước vào kỳ hai năm lớp mười hai. Nhưng tôi không thể nào ngờ ngày đầu tiên trên đường về sau khi tan học, anh đã hắt cho tôi chậu nước lạnh buốt từ đầu đến chân.
"Thành tích của cậu bây giờ đã rất tốt rồi, hơn nữa càng ngày càng tiến bộ."
Tôi sửng sốt không biết anh có ý gì.
Anh do dự một chút, nói tiếp: "Tôi cảm thấy cậu không cần người dạy kèm nữa, cậu thông minh như thế, chỉ cần cố gắng thì thi đại học không vấn đề gì.
Mà dạo này tôi cũng bận nhiều việc, quả thật không rảnh."
Tôi khóc không ra nước mắt. Đúng thế, người ta cũng lớp mười hai, cũng muốn thi đại học, làm sao tôi muốn người ta hi sinh thời gian của mình giúp tôi?
Dọc đường tôi không nói nửa lời. Có lẽ anh cũng không quen thấy tôi im lặng, muốn nói điều gì nhưng lại không cất thành lời.
Nửa học kỳ cuối cùng là giai đoạn tăng tốc, ai cũng vội vã như được lên dây cót, thời gian dường như cũng trôi nhanh hơn với những đề thi thử. Trong khi giúp thầy chủ nhiệm tổng hợp phiếu ghi nguyện vọng của lớp, tôi kinh ngạc phát hiện-- không có Kỷ Thế Phàm.
"Kỷ Thế Phàm không nộp, trò ấy không định thi đại học."
"Tại sao ạ?" Miệng tôi há thành hình chữ O.
"Thầy đã gặp cậu ta, quả thật rất khó khăn. Có học bổng đi chăng nữa, học đại học vẫn là gánh nặng lớn. Ai sẽ chiếu cố cho bà cậu ta? Ai, chân cậu ta còn bị tật, rất nhiều chuyên ngành không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-gap-duoc-anh/1250782/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.