Vừa nghe được tiếng quát của ông, cái út giật nảy mình, nó té ngã trước thềm cửa, ngẩng đầu ngó vào bên trong. Khuôn mặt cái Nhiên trần ngập vẻ sợ hãi, suýt chút nữa nó đã gào khóc rồi. Ngay lúc này, anh hai Cẩn vội vã chạy tới nâng cái Nhiên dậy.
"Sao rồi, Nhiên?" Anh vừa hỏi vừa phủi đi bụi bẩn dính trên người nó: "Sao lại ngã ra thế này? Cái sàn hư, để anh đánh nó, Nhiên ngoan, đừng khóc nha!"
Nhiên vừa gặp anh hai, hai mắt nó đỏ bừng cả lên, trong thoáng chốc, nước mắt rơi xuống ướt nhẹp hai bên má. Nhưng hiển nhiên, cái Nhiên còn sợ ông cụ lắm, nó không dám khóc lớn, chỉ dám nức nở chui vào lòng anh trai mình. Anh Cẩn đau lòng vỗ lưng cho nó, rồi quay sang nhìn hai cha con đang nói chuyện trong nhà.
"Thầy." Cẩn nghiêm túc nói: "Hôm trước con cũng nói chuyện với thầy rồi, chuyện của chị Nghiêm, thầy cứ để chị tự quyết!"
Nói rồi, anh còn nhìn về phía Bình, giọng nói cũng dịu lại: "Thầy cũng đừng có bắt thằng Bình nói chuyện giúp mình. Nó mới nhiêu tuổi? Thầy xem bây giờ trông thầy có giống đang bắt nạt trẻ con không?"
Ông Cung biết mình đuối lý nhưng lại không muốn mất mặt trước lũ con nhỏ. Ông mặt nặng mày nhẹ rót cốc chè mới, nhưng lại bị một bàn tay thon dài chặn lại.
"Thầy, chuyện này thầy cứ bàn với u đi!" Bình không để ông cụ uống thêm chè, chè nhiều hại thân. Hôm nọ, chưa ăn uống thì mà ông đã làm hai ấm chè, đau bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-ben-ho-co-mot-doa-hoa/2536932/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.