Nghiêm bật cười, lâu lắm rồi chị mới thấy vẻ mặt thế này của em trai mình. Bình cứ thích tỏ ra làm người lớn, không những thích dạy dỗ mấy đứa nhỏ, cậu còn đứng ra cáng đáng nhiều chuyện thuộc về người anh người chị như Nghiêm và Cẩn. Chị nhanh nhẹn đi rót cho Bình một cốc nước, lại nhận được câu cảm ơn đầy trịnh trọng của Bình.
"Mọi người đi đâu hết cả rồi ạ?" Bình thanh giọng hỏi.
Giờ đã đến giờ tan học nhưng ngoại trừ chị Nghiêm, Bình không thấy được ai nữa cả.
"Chị cũng không biết thầy đi đâu rồi, còn u thì đang ngủ ở phòng trong." Chị Nghiêm vừa giải thích, vừa ăn nốt chỗ cháo mà Bình để thừa. "An vừa nãy về nhưng chị đuổi nó ra ngoài chơi với Nhiên rồi."
Bình nghe thế thì hiểu liền, hình như hôm nay trên lớp có tiết kiểm tra cho nên anh Cẩn về muộn hơn mọi ngày. Nhưng còn cha bọn họ thì sao? Hôm qua, ông Cung nói trong bữa ăn là sáng nay ông đã xin nghỉ trên trường, cả nhà không ai biết ông định làm gì.
"Thầy có nói bao giờ thầy về không chị?"
Ngay khi Bình kết thúc câu hỏi, tiếng mở cổng vang lên, cậu và Nghiêm trao đổi ánh mắt với nhau. Chị Nghiêm đứng lên kéo rèm cửa sổ, nhìn thấy người đang đi vào sân là ông Cung.
"Thầy về." Chị Nghiêm cầm bát đi ra khỏi phòng: "Để chị đi gọi u dậy. Cần gì cứ gọi, chị đem vào cho."
"Thôi ạ, em cũng đỡ rồi." Bình hất chăn, rồi đứng dậy: "Để em đi gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-ben-ho-co-mot-doa-hoa/2536925/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.