Bình viết nốt những lời mình muốn nói lên thư, sau đó tỉ mỉ tìm tem phong bì. Đợi đến khi xong xuôi đâu đấy đã là đêm muộn, Bình thổi tắt đèn rồi lần nữa lên giường ngủ. Hai mắt Bình díu cả lại, đã lâu lắm rồi anh mới thức khuya như vậy, thức tới mức anh nhớ lại những ngày tháng trước kia.
Đấy là những ngày Việt Nam chính thức giải phóng...
Một năm sau khi chị Nghiêm về nhà chồng, gia đình Bình vẫn như bình thường, ai làm việc người nấy. Đôi khi, bà Liên cũng sẽ trộm khóc vì nhớ chị nhưng lại không dám gọi chị về quá nhiều. Ông Cung không nói gì, nhưng Bình vẫn thường nghe thấy ông gọi tên chị.
"Hôm nay thầy có lên trường không ạ?" Bình đặt đũa xuống, ngẩng đầu hỏi ông Cung.
Ông Cung năm nay không đứng lớp nhiều, phần lớn thời gian ông sẽ ở nhà và soạn bài. Hôm nay, ông cụ không nói gì, thế nên Bình mới hỏi. Ông Cung gật đầu, "Nay thầy không có tiết, nhưng thầy Nghiệp nhờ thầy dạy thay cho lớp thầy ấy."
Bình định đi học, nhưng lại bị ông Cung gọi trở lại. Ông Cung và nốt mấy miếng cơm, sau đó đứng lên cầm lấy cặp.
"Tôi đi nhé!" Ông Cung khép cửa cổng, nói vọng vào với vợ.
Không đợi bà Loan đáp lời, ông đã cùng hai đứa con trai đến trường. Hôm nay, bất chợt Bình cảm thấy bồn chồn vô cùng. Ngày hôm qua, điện báo trong khu liên tục kể về tình hình chiến sự tại Miền Nam. Cả nhà cậu nghe những tin ấy mà khó ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-ben-ho-co-mot-doa-hoa/2536921/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.