Sáng sớm cuối thu, đã hơn ba tháng kể từ lúc Lâm rời nhà lên Hà Nội, Bình cứ vài ngày lại viết một lá thư. Mỗi lá thư đều chất chứa tình cảm anh dành cho Lâm, chỉ là những lá thư ấy chẳng bao giờ được anh gửi đi. Bình tự cảm thấy chúng quá sến súa, thêm nữa, chúng quá nhiều, anh sợ rằng mình sẽ khiến Lâm cảm thấy phiền lòng. Trên Hà Nội, Lâm đã phải bận rộn lo lắng công việc, giao tiếp, nếu để Lâm phải lo lắng thêm cho mình, Bình không biết làm sao cho phải.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng mở khoá. Những người quanh đây giống như họ hàng ở quê. Thường thường, đủ thân thiết, bọn họ sẽ trực tiếp đẩy cổng bước vào. Bình đặt quyển sách lên, che đi những dòng thư trên bàn, sau đó mới tập tễnh đẩy cửa bước ra.
Người tới là cụ Phúc, bên cạnh cụ là bí thư trưởng của thị xã, Linh. Linh ngước lên nhìn Bình, cô nở nụ cười: "Anh Bình ạ, bọn em đến có làm phiền anh không?"
Bình gật đầu chào Linh, sau đó cất giọng chào: "Cụ Phúc ạ."
"Không có, tôi đang ngồi rảnh rỗi thôi." Bình tiếp lời.
Nói xong, Bình đi đến bàn trúc ở ngoài sân, anh kiểm tra lại ấm trà, may mắn nó hãy còn ấm. Bình rót cho cụ Phúc một cốc chè, rồi hỏi: "Hôm nay cụ với đồng chí Linh đến nhà cháu có việc gì ạ?"
"Trước cụ có nghe thằng Lâm nói, cháu từng làm thầy giáo một thời gian đúng không?" Cụ Phúc không dài dòng, lập tức nhắc đến chuyện chính.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-ben-ho-co-mot-doa-hoa/2536908/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.