Chương trước
Chương sau
Mớm cung à? Ghê thật, Trần Du Dung không biết mình nên khóc hay nên cười, đối diện với cô bé “mất não” nóng nảy này, tố chất tâm lý không chỉ tốt bình thường thôi đâu.

Trước tình huống dao động cảm xúc lớn đến thế, bị bắt trúng thóp, đã tức tối mất kiểm soát sắp đổ sụp mà còn có thể cố trấn tĩnh, thậm chí còn nhàn nhạt phản bác cảnh sát.

Bình tĩnh như thế thì hơi đáng sợ rồi đấy!

Những lúc thế này thì im lặng là đại kỵ, nhún nhường mới là bắt đầu của bị động.

“Vương Hải Dương và cô thật sự chỉ tình cờ gặp thôi sao?” Trần Du Dung cũng không chút lăn tăn, bình thản phơi bày chứng cứ với cô ta: “Sao tôi lại nghe cậu ta nói là cậu ta tới tìm cô mà.”

“Cậu ta nói dối, tôi có liên lạc gì với cậu ta đâu.”

“Không liên hệ trực tiếp không chứng minh được cậu ta không thể đến tìm cô. Tôi đã hỏi Vương Hải Dương rồi, cậu ta nói mình xem tường nhà cô, biết cô đang ở đâu mới cố ý tới “gặp gỡ tình cờ” với cô, còn cái quán Beefsteak kia thì tôi nghĩ chắc cũng là do cô đề xuất chứ nhỉ?” Trần Du Dung cười: “Cô biết Vương Hải Dương thích cô, thế nên cô chắc chắn cậu ta sẽ tới, cũng chắc chắn cậu ta sẽ đưa cô đi ăn ở bất kỳ đâu cô muốn.”

“Bằng chứng đâu? Anh đâu thể nghe từ miệng một mình cậu ta.”

“Tất nhiên là cần phải có bằng chứng chứ.” Trần Du Dung đặt điện thoại của Lý An An lên bàn, cố ra vẻ cau mày nghi ngờ: “Ví dụ như tôi mở tường nhà của cô ra mà hoàn toàn không thấy cái trạng thái mà cậu ta nói.”

Ngón tay gã gõ nhẹ màn hình, đẩy đến trước mặt Lý An An, môi khẽ cong lên: “Vậy nên tôi đã thử kiểm chứng lại, hỏi một vài người khác.”

Đuôi mắt Lý An An bỗng giật nhẹ, cô ta nhìn thấy trạng thái gần nhất trên tường nhà mình khi không lại viết rằng: “Tôi muốn xem xem ai là người quan tâm đến tôi nhất, ai có thể kể lại được phần nhiều trạng thái trước trên tường nhà của tôi thì mỗi người được một bao lì xì, kể lại được hoàn toàn không thiếu một chữ thì tặng kì xì tình yêu 520 tệ, hạn định một tiếng đồng hộ! Tôi chụp hình làm chứng!”

Dưới sự hấp dẫn của lì xì, bình luận nhanh chóng bùng nổ, rất nhanh đã phục hồi lại được mẩu trạng thái bị Lý An An xoá mất với nội dung: Đang ở cổng khu chung cư Vạn Hoa, chán ghê, chờ ai dắt đi ăn.

Lý An An thấp thỏm, cô ta nhìn Trần Du Dung, ánh mắt có chút lạnh lùng không tả rõ.

Trần Du Dung nói: “Đừng có cảm thấy mình đang bị xâm phạm quyền riêng tư, bây giờ cô đang là người bị tình nghi, mà cũng đừng có để bụng cái cách gọi này, nếu cái chết của Hầu Ninh không có liên quan gì tới cô thì sao lại phải nói dối?” Gã nhìn thẳng vào Lý An An từ đầu tới cuối, ánh mắt không sắc nhọn gì mấy nhưng cũng nghiêm túc không cho cô ta tránh né: “Tôi chỉ tìm một cách tương đối đơn giản mà thôi, cô không nể thì nhân viên kỹ thuật Cục chúng tôi sẽ cho cô bằng chứng trực quan hơn.”

Gã ngừng lại, hơi nghiêng người: “Có cần không?”

Lý An An đột nhiên trở nên yên lặng, cô ta cắn mạnh môi đến bật máu, nước mắt dâng lên rồi trào ra, rơi xuống không một tiếng động, một giọt rồi hai giọt liền thành hàng.

Trần Du Dung không phải là không động lòng, gã nhớ tới kết quả trên bệnh án cùng quá trình trị liệu của Lý An An, âm thầm thở dài, đứng ở một góc độ nào đó thì cô ta và Hầu Ninh chắc là cùng một loại người.

Những người quá giống nhau ở cạnh nhau sẽ luôn dễ dàng nhận phải tổn thương.

“Tôi không ngại nói cô biết chúng tôi còn điều tra được những gì! Cô xem xem cô còn có thể thoái thác được nữa không. Ban nãy cô nói hơn tám giờ tối hôm nay cô phát hiện Hầu Ninh đã chết, hoảng sợ mới chạy đi báo cảnh sát? Thế nhưng camera ở khu chung cư quay lại được vào khoảng mười một giờ tối qua cô đã xuất hiện trong thang máy, cô bước vào thang máy từ tầng năm và ra ở tầng ba mươi lắm, cũng chính là ba lầu dưới tầng nhà của Hầu Ninh, chúng tôi đã hỏi mấy nhà ở đó, mấy nhà cô có thể đi họ đều bảo là không quen biết cô, chắc cô không định nói với tôi là cô đi tìm người hay là đi ngắm cảnh đâu nhỉ? Dù là một trong hai tình huống này thì tại sao cô lên lầu xong lại không thấy đi xuống? Vậy thì tại sao tám giờ tối nay cô lại vào từ bên ngoài, tôi hỏi cô chứ bộ cô nhảy lầu ra hả? Hộp cơm nhà Hầu Ninh đã bị người khác tẩy rửa, lại đổ dầu ăn mới vào, cô nghĩ cũng kỹ lắm đấy, nhưng mà cô quên một việc, đó là dầu sống, hơn nữa Hầu Ninh không nấu ăn ở nhà, trong bếp hoàn toàn không có món đó, tôi đã hỏi tiệm tạp hoá ngoài khu chung cư, lúc chiều cô đã đi mua một túi nhỏ, cô mua làm gì? Gọi đầu hả?”

...Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyentop.net, wattpad, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...

Lý An An ra sức dùng ngón tay cào vào mép bàn, trán đã đổ mồ hôi hột, Trần Du Dung không cho cô ta cơ hội nghỉ ngơi, kết luận chắc như đinh đóng cột: “Sau khi cô âm mưu giết chết Hầu Ninh, sợ bị điều tra ra được nên mới cố ý làm mấy chuyện đó có đúng không?”

“Không phải! Tôi không có! Tôi không biết sao anh ta lại chết.”

“Vậy cô giải thích vấn đề của tôi đi.”

“Tôi, tôi chỉ...”

“Chỉ thế nào?”

“Tôi chỉ muốn lấy một số đồ nên mới cho anh ta uống thuốc an thần, tôi không biết sao anh ta lại chết.” Lý An An mất khống chế bổ về trước, bấu lấy tay Trần Du Dung: “Không phải là tôi giết, thật sự không phải tôi giết, anh tin tôi đi! Tôi... tôi không cố ý, tôi chỉ bỏ vào có một chút, chỉ một chút thôi, tôi từng thử rồi, uống vào chỉ ngủ thôi.”

Lý An An vô cùng sụp đổ, nói năng lộn xộn: “Nhất định là do chính anh ta, anh ta đi tắm rồi ngủ luôn mới bị chết ngạt... nhất định là như vậy, anh tin tôi!”

Trần Du Dung không trả lời là có tin hay không, gã nén lòng nhìn thẳng vào mắt Lý An An hỏi thẳng: “Lý An An, cô thật sự rất thích Hầu Ninh đúng không?”

“Tôi...”

Lý An An ngưng lại, cả người bắt đầu run rẩy, không phải là đang sợ mà là đang căng thẳng, là sự kiềm nén trước khi bộc phát.

“Tôi thích anh ta thì được gì? Anh ta không chỉ không thích tôi mà còn lợi dụng tôi, chỉ vì tôi có một chút nhỏ nhoi cái hình bóng mà anh ta thích, anh ta mới tiếp cận tôi! Anh ta còn đánh tôi...” Khuôn mặt lạnh lùng của Lý An An viết đầy rẫy những cô đơn và mất mát: “Tại sao vậy chứ? Tại sao họ đều như thế, rõ ràng là tôi thích họ đến thế, tại sao họ lại không chịu thích tôi? Tại sao? Tại sao vậy?”

Đôi mắt ngập bởi nước mắt, Lý An An chỉ thấy ánh đèn trắng chói mắt mơ hồ, cô ta nhìn chăm chăm vào Trần Du Dung, cứ như đang cần một câu trả lời.

“Là do họ sai!” Trần Du Dung không còn vẻ nhàn hạ thiếu nghiêm túc như ban nãy, ánh mắt nghiêm nghị thấy rõ, gã chân thành nói: “Nhưng dù họ có sai, cô cũng không nên lấy cái sai của họ trừng phạt chính mình.”

Lý An An hơi giật khoé miệng, ánh mắt loé lên khao khát, Trần Du Dung nói tiếp: “Trong cuộc sống của chúng ta, lý tưởng luôn lấp đầy tưởng tượng của ta trước khi hiện thực kịp làm vậy, chúng ta luôn nghĩ rằng cố gắng rồi sẽ có kết quả, thế nhưng thực tế thì cố gắng và kết quả không ngang hàng nhau. Ví dụ như tôi đi, tôi có rất nhiều vụ án cũ bị tích trong mấy năm, mười mấy năm, chẳng lẽ là do chúng tôi không cố gắng tìm ra chân tướng sao? Rõ là không, chúng tôi đã làm rất nhiều việc, loại bỏ từng mối rối một, rất nhiều vụ án rõ ràng là chỉ cách chân tướng một bước chân nhưng lại mãi mãi đứng cách xa chân tướng. Đau đớn mất mát chắc chắn là phải có nhưng có thể làm được gì? Ngoài chấp nhận ra, chỉ có thể tiếp tục tìm bằng chứng.”

“Nghe có vẻ xa vời nhưng chung quy chỉ có một ý nghĩa, cô thích bố mẹ cô, thích Hầu Ninh, cô mong họ thích cô như cô thích họ, đây là lý tưởng, hiện thực thì có lẽ họ cũng thích cô, thế nhưng vẫn còn nhiều thứ yêu thích khác khiến họ không buông bỏ được. Lý An An, cô làm được gì đây? Trừng phạt mình vì họ không thích cô ư? Trừng phạt mình vì người không thích mình? Cô thấy như thế có lợi không?”

Lý An An không trả lời, cô ta im lặng nhìn Trần Du Dung, vẻ mặt sắp sửa mơ hồ, Trần Du Dung không cho cô ta quá nhiều thời gian suy nghĩ, thay cô ta tiếp lời: “Không có lợi đâu! Nhất là với Hầu Ninh, cậu ta đối xử với cô thế này, cô hận cậu ta còn không kịp, sao lại còn phải nhớ tới cậu ta?”

“Thật ra anh ta cũng đối xử với tôi không đến nỗi.” Lý An An ngắt lời gã, tự nhớ lại như an ủi mình: “Anh ta giúp tôi ôn tập, mua cho tôi thứ tôi thích, kể chuyện cho tôi nghe, còn đưa tôi đi học...” Cô ta khựng lại, trong lúc trống rỗng lại đanh ác thấy rõ: “Nếu không có người phụ nữ đó, anh ta chắc chắn rất thích tôi!”

“Người phụ nữ nào?”

“Một người phụ nữ rất xinh đẹp, tôi không biết cô ta là ai, Hầu Ninh giấu cô ta rất kỹ, cất tất cả mọi thứ liên quan đến cô ta vào trong cái hộp kia, anh ta không cho tôi động vào, cũng không cho tôi nhắc đến, có vài lần tôi nói xấu người phụ nữ kia, anh ta đã đánh tôi. Nhưng mà tôi biết cô ta làm việc ở Phòng Triển lãm Nghệ thuật Bác Lâm.”

“Vậy nên cô vì yêu mà sinh hận rồi giết chết Hầu Ninh sao?”

“Không phải, tôi chi muốn anh ta ngủ thôi, tôi chỉ muốn biết trong cái hộp đó có gì.”

“Cô biết mật khẩu hộp sao?”

“Không biết nhưng mà nhà Hầu Ninh với tất cả thẻ tín dụng của anh ta đều dùng cùng một mã, tôi đoán con số đó là ngày sinh của cô ả đó, tôi thử thì đúng là vậy.”

“Hộp gỗ cô cũng đã mở rồi sao?”

“Không có.” Lý An An cúi đầu im lặng một chốc, như là đang do dự, cũng như đang cân nhắc, cuối cùng cô ta thở dài, chầm chậm nói: “Tôi đã lấy một phần cứng trong đó.”

“Phần cứng? Ở đâu?”

“Trong túi tôi, tôi định copy ra rồi bỏ lại, ai ngờ...”

“Ai ngờ cô lại phát hiện Hầu Ninh đã chết, cô gây hoạ lớn nên hoảng sợ chạy mất, quên mất luôn chuyện này?”

“... Đúng vậy”

“Cô đã xem thứ trong ổ cứng chưa?”

“Xem một ít rồi, tôi copy xong sợ Hầu Ninh phát hiện nên vội cất lại.”

“Bên trong là gì?”

“Ảnh, ảnh một người phụ nữ, rất nhiều tấm.” Lý An An nói đến đây bắt đầu nức nở, nước mắt lại rơi lã chã: “Các anh cũng mở hộp khoá rồi đúng không? Có phải ngạc nhiên lắm không? Người như Hầu Ninh mà cũng có mặt sướt mướt tới vậy. Chị kia qủa thật tốt hơn tôi, hơn rất nhiều, cũng chẳng trách anh ta lại thích chị ta.”

Trần Du Dung để ý giọng điệu với cách dùng từ của Lý An An đang dần thay đổi, gã hỏi: “Cô biết người phụ nữ đó sao?”

“Không biết, nhưng trước đây tôi có gặp chị ấy.” Lý An An trở nên dịu xuống khác lạ: “Chị ấy là người rất tốt, có một lần tôi xem triển lãm ở Bác Lâm xong quay ra thì gặp mưa lớn trên đường, tôi không bắt được xe, người ướt như chuột lột, chị ấy vừa đúng lúc đi ngang qua, chị ấy kéo cửa kính xe xuống đưa tôi một cây dù.”

Như thế đã chắc mẩm rằng người ta là người rất tốt rồi sao? Trần Du Dung lại thầm thở dài, lúc này gã rất đồng tình với quan điểm của Quan Nam, Lý An An thật sự rất đáng thương.

“Nếu cô muốn rửa sạch mọi tội danh thì thành thật mà nói với tôi, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lý An An đồng ý, cúi đầu im lặng một lúc, bất ngờ lại hỏi: “Anh cảnh sát, anh có bằng lòng nghe tôi kể một câu chuyện không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.