Trí nhớ của Triệu Đồng rất tốt. Rốt cuộc hắn cũng nhớ ra, là vào đêm trước sinh nhật sáu tuổi của hắn.
Khi đó, là vào tháng ba ở Kim kinh.
Tháng ba ở Kim kinh, tuy rằng không sắc màu rực rỡ mưa phùn gió dịu như Giang Nam, nhưng vẫn có chút cảnh xuân. Trong Ngự Hoa Viên hoa đào tươi thắm cành liễu mảnh phất phơ, bạch dương vàng nhạt, hoa Lê đã phủ phấn trắng đầy cây, những đóa hồng đã lặng lẽ bò lên bờ tường thấp. . . . . .
Gió từ thảo nguyên Đại Kim và Đông Khu thổi tới tái ngoại (phía bắc trường thành),cũng không lạnh thấu xương khó nhịn, mà trở nên nghịch ngợm, trở nên có chút dịu dàng.
Chu Thái hậu nắm tay Tiểu Hoàng đế Triệu Đồng, bước chậm trong Ngự Hoa Viên.
Đi theo sau hai mẹ con là Đại Thái giám Tiền Liễu Đức cùng thái giám thận cận bên người Triệu Đồng là Tần Ngọc Y, cùng với hai tiểu thái giám nhỏ tuổi được chọn riêng để chơi với Tiểu Hoàng Đế.
Các phi tần còn lại của Tiên đế đều ở cùng một viện, bình thường không thể đến Ngự Hoa Viên, hai mẹ con Chu Thái hậu mới có thể hưởng thụ nhàn nhã và yên tĩnh hiếm thấy này.
Đoàn người Chu Thái hậu tản bộ đến một thảm cỏ có diện tích lớn.
Mặt cỏ lục nhạt điểm chút vàng nhạt giống như một tấm thảm dày, Triệu Đồng mang theo hai tiểu thái giám kia chạy tới chạy đi, chạy đuổi chơi đùa.
Trên bầu trời truyền đến tiếng chim kêu, rất khác lạ, Triệu Đồng ngẩng đầu nhìn thấy, bầu trời xanh thăm thẳm trong vắt, có mấy con chim nhỏ trắng đen lướt như tên bắn, hắn vội đuổi theo hướng chim nhỏ bay qua.
Tần Ngọc Y mười sáu tuổi vội dẫn hai tiểu thái giám đuổi theo.
Chu Thái hậu đứng trên cỏ sau bụi hoa hồng rậm rạp, Đại Thái Giám "Tiền Liễu Đức" đứng hầu bên cạnh nàng.
Chung quanh không người, "Tiền Liễu Đức" lặng lẽ nhích một chút về phía Chu Thái hậu, dưới che chắn của tay áo rộng, tay hắn cầm tay Chu Bích.
Cuối xuân gió nhẹ khe khẽ thổi qua, xa xa mang đến hương hoa cỏ trộn lẫn. Chu Bích và Từ Liên Ba đắm chìm trong sự an nhàn hiếm có.
Bình thường mỗi ngày Triệu Đồng đều theo sát mẫu thân, ngay cả buổi tối cũng muốn ở lại tẩm điện của mẫu thân, Từ Liên Ba muốn ở cùng Chu Bích là rất khó, rất có cảm giác "gần trong gang tấc mà cách cả biển trời". Nay thật vất vả mới có thể sóng vai đứng cùng nhau, thật là một cơ hội hiếm có.
Triệu Đồng chạy đuổi theo chim nhỏ thật lâu mà không bắt được, ngược lại mệt đổ mồ hôi. Hình như hắn nhìn thấy chim nhỏ chui vào mái nhà Diệu Âm các, vội "thịch thịch thịch" xông cầu thang lên lầu.
Hai tiểu thái giám còn chưa đuổi kịp, Tần Ngọc Y cũng chạy đuổi theo hắn lên lầu ba Diệu Âm các.
Triệu Đồng đứng ở lan can lầu ba Diệu Âm các nhìn xa xa ra xung quanh. Hắn mới hơn năm tuổi, còn chưa sáu tuổi, đương nhiên vóc dáng không cao, chỉ có thể từ trong khe hở lan can nhìn xuống dưới về phía bãi cỏ sau bụi hoa hồng rậm rạp.
Diệu Âm các này lúc tiên hoàng còn sống gọi là Ngoạn Nguyệt các, vị trí nằm ngay phía sau thảm cỏ vừa rồi. Đứng ở lầu ba Diệu Âm các nhìn ra phía trước, có thể nhìn rõ toàn bộ thảm cỏ và bụi hoa hồng rậm rạp phía trước.
Triệu Đồng thấy rất rõ, tay áo lễ phục Thái Hậu đẹp đẽ quý giá rộng thùng thình của mẫu thân nối liền với tay áo choàng thái giám rộng thùng thình của Tiền Liễu Đức —— nhất định tay áo đã che giấu tay đang nắm lấy nhau của bọn họ!
Triệu Đồng chấn động.
Hắn xoay người nhìn về phía Tần Ngọc Y đứng ở phía sau mình, hỏi: "Tần Ngọc Y, ngươi nhìn thấy gì?"
Tần Ngọc Y cúi đầu nói: "Nô tài thấy hình như chim nhỏ bay về khóm cây ở phía bắc!"
Triệu Đồng còn chưa đến sáu tuổi khẽ hừ một tiếng, thấp giọng nói: "Nếu muốn sống, nên đóng kín miệng mình!"
Đây là lời hắn nghe thấy khi Đại Thái giám Tiền Liễu Đức bên người mẫu thân uy hiếp một cung nữ, liền bắt chước dùng vào lúc này.
Tần Ngọc Y lui về phía sau một bước, không thèm nhắc lại.
Sau đó, dưới sự chú ý điều tra của Triệu Đồng, hắn đã phát hiện không ít dấu vết để lại. Bất quá hắn vẫn giấu chuyện này ở trong lòng, thẳng đến đêm nay khi mẫu thân và Từ Liên Ba chơi thuyền dưới ánh trăng.
Không lâu sau, Triệu Đồng ‘bị’ Từ Liên Ba đưa đến phủ Nam An vương ở Nhuận Dương.
Sau khi đưa hắn đến, Từ Liên Ba liền rời Nhuận Dương quay về Kim kinh.
Đây là hẹn ước hàng năm của bọn họ, Triệu Đồng sẽ ở phủ Nam An vương Nhuận Dương vài tháng, đợi đến tết âm lịch mới quay về Kim kinh đoàn tụ với mẫu thân.
Đây là mấy tháng hàng năm mà Triệu Đồng vui vẻ nhất.
Ban ngày, Triệu Đồng chín tuổi cùng bọn huynh đệ Triệu Sam cùng đọc sách tập võ cưỡi ngựa múa kiếm, ban đêm liền cùng ngủ ở Tùng Bách viện với ba huynh đệ Triệu Sam.
Tối hôm đó, sau khi dùng bữa tối do dì Nam An vương phi tự mình làm ở nội viện Diên Hi cư xong, nhóm Triệu Tử đều đã rời đi, chỉ còn Triệu Đồng không muốn rời đi, hắn có chuyện muốn nói với dượng Triệu Trinh và dì Chu Tử.
Triệu Tử mang theo hai đệ đệ Triệu Sam cùng Triệu Dương rời đi.
Triệu Trinh cho người hầu lui ra, trong phòng chỉ còn lại vợ chồng Triệu Trinh cùng Triệu Đồng.
Triệu Đồng ngồi sát bên dì trên giường quý phi, nhìn dượng Triệu Trinh bình tĩnh ngồi ngay ngắn trên ghế dựa lớn.
Dường như Triệu Trinh đã đoán được Triệu Đồng muốn nói gì, cúi mắt, quyết chờ đợi, mà không thúc giục.
Triệu Đồng biết trừ mẫu thân, dì và dượng luôn thật tình yêu thương mình, cuối cùng cố lấy dũng khí nói: "Dượng, dì, mẫu thân con, người. . . . . . hình như người và thái giám Tiền Liễu Đức kia. . . . . ."
Rốt cuộc Chu Tử cũng hiểu, nàng đau lòng ôm lấy Triệu Đồng, dịu dàng an ủi: "Đứa trẻ đáng thương! Đứa trẻ đáng thương!"
Chu Tử nhìn vào mắt Triệu Đồng: "Sủi cảo nhỏ, con nói xem, có phải mỗi ngày dượng con đều ở cạnh dì không?"
Triệu Đồng gật gật đầu.
"Có phải Triệu Phúc vẫn thường xuyên ở cạnh lão bà Ngân Linh của hắn không?"
Triệu Đồng lại gật gật đầu.
Chu Tử lại hỏi: "Sau khi nam tử lớn lên, có phải đều sẽ cưới vợ sinh con không? Có phải sẽ không thể thường xuyên ở cạnh mẫu thân không?"
Triệu Đồng dường như đã rõ, mắt to nhìn dì chằm chằm.
Chu Tử kéo hắn vào trong lòng, chậm rãi nói: "Trước mười bảy tuổi mẹ con đã sinh ra con, người chỉ là một Tiệp dư nho nhỏ trong cung của tiên hoàng, trong cung rất nhiều người khi dễ người. Người liều mạng sinh con ra, nhưng người cũng chỉ mới mười bảy tuổi! Người thực cô độc, người cũng muốn có người ở cạnh, giúp đỡ người, giúp người nuôi lớn con, người này chính là Tiền Liễu Đức. Tiền Liễu Đức này chính do tinh vệ Từ Liên Ba của dượng hóa trang thành, vì bảo vệ con và mẫu thân mà nhiều năm qua vẫn luôn hóa trang ở lại trong cung . . . . . ."
Chu Tử giải thích thật lâu, xoa dịu hắn, rốt cuộc Triệu Đồng cũng hoàn toàn hiểu rõ.
Người này không phải là Tiền Liễu Đức chân chính, mà do một người tên là Từ Liên Ba - Tinh Vệ của phủ Nam An vương hóa trang.
Hắn ta yêu mẫu thân của mình, ở lại trong cung là vì giúp mẫu thân bảo vệ hắn.
Triệu Đồng hiểu rõ, nhưng trong lòng lại như mất mát, cực kỳ khó chịu.
Thì ra, trong lòng người hắn yêu nhất không chỉ thương một mình hắn; mẫu thân hắn yêu nhất cũng là nữ nhân mà người khác yêu thương.
Triệu Đồng thích duy nhất, yêu chỉ một không hai, hắn cảm thấy mình tràn ngập yêu thương, nhưng tặng đi thì cũng chưa ai nguyện ý đón nhận.
Ba năm sau, Bánh hấp nhỏ Triệu Đàn được sinh ra, cho Triệu Đồng chưa tròn mười hai tuổi một đối tượng để ban tặng yêu thương.
Bộ dạng Bánh hấp nhỏ giống Triệu Đồng đến vậy, lại đáng yêu như vậy —— muội muội này, đối với Triệu Đồng mà nói, thật đúng là chỉ một không hai!
Triệu Đồng không biết là, lúc hắn ở Phủ Nam An vương Nhuận Dương, mẹ Chu Thái hậu của hắn cùng Từ Liên Ba mạo hiểm rời cung ra ngoài chơi một lần.
Vì lần du lịch này, Từ Liên Ba đã chuẩn bị trước cực kỳ kỹ lưỡng.
Đầu tiên Chu Thái hậu tuyên bố muốn tới hành cung bên bờ Vận hà ở ngoại thành Kim kinh nghỉ hè.
Người ở hành cung thưa thớt, Thái Hậu lại ngủ rất sớm, rất nhanh toàn bộ hành cung dần yên tĩnh.
Đêm khuya thanh vắng, Từ Liên Ba toàn thân mặc trang phục màu đen, cõng Chu Bích cũng mặc trang phục màu đen, phi thân lướt qua tường hành cung, sau đó cởi áo đen, lộ ra y phục bình thường bên trong, cưỡi con ngựa đã chuẩn bị trước ở cửa sau hành cung nhanh chóng rời đi.
Sau khi bọn họ cưỡi ngựa chạy băng băng một trận, bắt đầu chùng cương thong thả mà đi.
Thôn trang nhìn từ phía xa tối đen, nhưng khi bọn họ đến gần, lại nghe tiếng đàn sáo và tiếng hát —— thì ra là gánh hát nhỏ lưu động đang diễn kịch trong thôn.
Từ Liên Ba cưỡi ngựa, ôm Chu Bích ở trước người, theo âm thanh tìm đến.
Đó là một thềm đất cao cao, phía trên dựng tám cột gỗ, dùng một tấm màn sân khấu màu đỏ cũ nát chia thành sân khấu và hậu trường.
Bên hai cây cột gỗ phía trước, treo hai ngọn đèn, chiếu sân khấu kịch tạm thời sáng trưng.
Một cô đào mặt trét đầy phấn chân mày xếch mặc quần áo màu nâu, tay vểnh Lan Hoa Chỉ đang y y a a ngâm nga. Chu Bích nghe một lúc, mới nghe ra nàng ta đang hát ". . . . . . Ngày hội Cửu Trùng, gối ngọc màn the, nửa đêm lạnh thấu. Nâng chung ngắm chạng vạng trời Đông, hoa mai tràn ngập. Chớ nói hồn không mất, gió tây cuốn màn the, người gầy hơn hoa cúc. . . . . ."
Giọng của nàng uyển chuyển mềm mại đáng yêu, làn điệu lạnh lẽo bi thương, Chu Bích cảm thấy nàng hát cực hay, nhưng những người vây quanh sân khấu không vừa lòng, đều bàn tán. Một đại hán cao giọng ầm ĩ om sòm: "Con quỷ nhỏ đó hát gì vậy? Lão tử nghe không hiểu! Đổi qua《Thu Hồ trêu vợ》đi!"
Những người khác cũng liền ồn ào: "《Thu Hồ trêu vợ》! 《Thu Hồ trêu vợ》! 《Thu Hồ trêu vợ》!"
Cô đào còn chưa hát xong, xấu hổ đứng trên đài, không biết nên tiếp tục hay trở về hậu trường.
Chu Bích vươn tay vào túi trong tay áo Từ Liên Ba, móc ra một đồng bạc lớn, dùng sức ném lên giữa sân khấu, cao giọng nói: "Ngươi hát hay, gia nhà ta thưởng cho ngươi!"
Nàng chưa nói xong, Từ Liên Ba đã quay đầu ngựa, một tay ôm hết hông nàng, giục ngựa rời đi.
Chu Bích cực kỳ hưng phấn, nàng như biến thành tiểu cô nương vui vui vẻ vẻ.
Nàng cười to nói: "Ha, chơi thật vui! Ta chưa từng chơi vui như vậy!"
Từ Liên Ba ôm chặt lấy nàng, ngửi mùi thơm ngát trên người nàng, trong lòng cũng thực dương dương tự đắc.
Hai người thật vất vả mới trốn ra, đương nhiên sẽ nhanh chóng trở về hành cung.
Rốt cuộc Từ Liên Ba tìm được một tửu quán nông thôn còn buôn bán, gọi hai món nhắm dân dã, một bình Hoàng tửu do chủ quán tự ủ, hai người ngồi đối diện, vừa uống rượu dùng bữa, vừa thầm nói chuyện với nhau.
Chu Bích uống nhiều rượu, ngồi một lát, bàng quang có chút trướng đau. Từ Liên Ba cùng nàng ra bên ngoài tửu quán.
Tửu quán ở cửa thôn của thôn trang nhỏ, bốn phía không có một ngôi nhà.
Lúc này đại khái đã là giờ tý, ánh trăng ẩn khỏi bầu trời, trên bầu trời đêm điểm lác đác mấy vì sao, tuy là mùa hạ, sương lạnh rạng sáng cũng có chút khó chịu.
Trên người Chu Bích chỉ mặc áo lụa mỏng, không khỏi có chút co rúm lại, vội quấn lấy áo bào.
Đến chỗ một lùm cây, Chu Bích ngừng lại, Từ Liên Ba buông mu bàn tay nàng ra bước đi. Chu Bích nhanh chóng ngồi xuống.
Lúc hai người bọn họ cùng quay về tửu quán, chợt nghe một ít âm thanh rất kỳ quái. Từ Liên Ba che miệng Chu Bích, nắm tay Chu Bích rón ra rón rén đi tới.
Chỉ thấy một đôi uyên ương tựa vào trên đống rơm, dính lấy nhau đang khoái hoạt!
Chu Bích vội ra dấu cho Từ Liên Ba rời đi.
Từ Liên Ba giục ngựa về tới bờ Vận hà.
Hắn kề sát vào Chu Bích, thấp giọng nói: "Chờ khi hoàng đế tự mình chấp chính, ta sẽ đưa nàng về quê của ta. Quê của ta ở gần thảo nguyên Đông Bắc của Đông Khu, trăm dặm xung quanh nơi đó thường xuyên hoang vu vắng vẻ, hai ta mua một đồng cỏ, nuôi một đàn dê, đến đêm, ngay dưới ánh trăng, hai ta. . . . . ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]