Nghe được tiếng của Vương Gia, Liễu Liên lập tức rũ rèm mắt xuống, thu lại nụ cười, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, lộ ra bộ dạng nghiêm chỉnh nhất. Triệu Trinh đi tới, trừng mắt liếc hắn một cái, kéo tay Chu Tử rời đi.
Trong lúc cấp bách Chu Tử quay đầu lại mở trừng hai mắt nhìn Liễu Liên, ý là chờ đó, sẽ cho người đưa qua.
Liễu Liên hiểu ý, le lưỡi, nghịch ngợm cười cười.
Đợi vương phi đã theo Vương Gia rời đi, trong nháy mắt, nụ cười trên mặt hắn biến mất, vẻ uể oải xuất hiện.
Lần này quả thật hắn bị thương rất nặng, dưỡng gần một tháng vẫn không hoàn toàn khỏi hẳn.
Triệu Trinh kéo Chu Tử trở về chánh phòng, hai người vào trong phòng.
Hắn ngồi xuống bên giường, kéo Chu Tử đứng giữa hai chân mình, ngẩng mặt lên, mắt phượng xinh đẹp tràn đầy uất ức, cứ như vậy nhìn Chu Tử.
Chu Tử thấy thế, cũng có chút gấp gáp, vội nói: "Sao vậy? Chàng cũng bị thương sao?"
Nàng đưa đôi tay dọc theo bả vai Triệu Trinh sờ xuống, muốn tìm xem Triệu Trinh bị thương ở nơi nào.
Triệu Trinh không nhúc nhích, mặc cho nàng sờ.
Chu Tử sờ lần tới bắp chân Triệu Trinh, phát hiện căn bản Triệu Trinh không bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đứng lên, dùng sức chỉ lên trán Triệu Trinh một cái, sẳng giọng: "Tên xấu xa, gạt thiếp ....!"
Triệu Trinh cười giống đứa bé thực hiện được âm mưu, lông mi dày thấp thoáng che tối đôi mắt phượng khẽ híp, khóe miệng cong lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-an-thai-phi-truyen-ky/2296403/quyen-5-chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.