🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đôi mày xinh đẹp của Triệu Trinh lập tức nhíu lại, hắn nhìn Chu Bích chằm chằm, đột nhiên ý nghĩ trở nên quỷ dị, nhớ lại trước kia Ngọc Hương có báo cáo là giữa Chu Bích và Lục Hà có chút mập mờ. Vì vậy, hắn bắt đầu suy nghĩ lung tung, trong nháy mắt mặt cũng đen xuống, lạnh lùng nhìn Chu Bích, nói: "A, vậy sao?" Bởi vì có tỷ tỷ Chu Tử làm chỗ dựa, Chu Bích ‘mượn oai thiên tử ra lệnh chư hầu’, không bị ánh mắt lạnh lùng của tỷ phu dọa lui, ngược lại vẫn lộ dáng vẻ dương dương tự đắc —— tỷ tỷ đúng là muốn theo ta, hừ!

Triệu Trinh ngẩng mặt lên, dời mắt đi, không nhìn Chu Bích nữa, nói: "Từ Liên Ba đâu? Hắn nên đổi việc cho Liễu Liên rồi!"

Chu Bích không ngờ chút tâm tư kia của mình cũng bị tỷ phu biết, nhất thời mặt liền có chút phát sốt, nhưng xưa nay da mặt nàng dày, đỏ ửng chỉ âm ỉ rồi biến mất, rũ rèm mắt xuống, giọng của nàng lập tức trở nên mềm yếu: "Tỷ phu, từ nhỏ ta và tỷ tỷ sống nương tựa vào nhau, thật vất vả mới được gặp một lần, để tỷ ấy ở với ta mấy ngày đi!"

Triệu Trinh đương nhiên không muốn, nhưng hắn cũng biết Chu Tử đã mong mỏi việc ở cùng Chu Bích thật lâu, nhất định sẽ không dễ dàng đồng ý trở về phủ, cho nên hắn nhíu mày một cái, nói: "Để nàng ấy nán lại thêm một ngày, ngày mai sẽ phải trở về!"

Chu Bích thấy tỷ phu thả lỏng, trong lòng an tâm, vội nhân cơ hội đề ra yêu cầu. Đầu tiên nàng cúi đầu không nói, tiếp đó ấp a ấp úng nói: "Vậy Lục Hà. . . . . ."

Triệu Trinh liếc nàng một cái, nói: "Phái người của ta đưa nàng ấy đi!"

Chu Bích ngẩng đầu lên, mắt to nghiêm túc nhìn Triệu Trinh: "Nàng ấy còn trẻ, cho nàng ấy một thân phận tốt, tìm giúp nàng ấy một nhà khá giả mà gả đi!"

Triệu Trinh gật đầu một cái. Mặc kệ nói thế nào, Lục Hà là do hắn phái đến bên cạnh tiên hoàng, cũng đã bỏ ra nhiều như vậy, hắn sẽ có trách nhiệm đến cùng.

Nguyện vọng của Chu Bích được thỏa mãn, trong lòng vui mừng, nghĩ tới tỷ tỷ, cũng ôn hòa với tỷ phu Triệu Trinh hơn, muốn nói lại thôi: "Tỷ phu. . . . . ."

Một tiếng "Tỷ phu" này của nàng khác hẳn khiêu khích lúc mới vừa gặp mặt, mang theo chút thân mật, Triệu Trinh lại nghe mà vừa ý.

Triệu Trinh không quá ưa thích Chu Bích bề ngoài nhu nhược thực tế lại là nữ hài tử mạnh mẽ, nhưng cũng không chịu nổi mỗi ngày Chu Tử ghé vào lỗ tai hắn mà om sòm, muốn hắn nhất định phải đối xử tốt với muội muội của mình, khiến từ từ hắn cũng cảm thấy nếu Chu Bích đã là muội muội Chu Tử thương nhất, hẳn cũng chính là muội muội của mình rồi, đương nhiên phải đối xử với nàng ta tốt một chút.

Nghĩ đến Chu Tử, đáy lòng tràn đầy tính toán của hắn cuối cùng cũng mềm nhũn, ngẩng đầu nhìn Chu Bích đã từ thềm son bước xuống, cất giọng buồn bực hỏi: "Có gì không, Chu Bích?"

Trên đầu Chu Bích chải búi tóc của người lớn tuổi, trên người mặc lễ phục Thái hậu già nua màu tương, nhưng trên mặt lại không phối hợp mà vươn chút yếu ớt cùng van xin: "Tỷ phu, cho giữ Từ Liên Ba lại đi!"

Triệu Trinh suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Bảo Từ Liên Ba tự quyết định đi!"

Từ báo cáo của Ngọc Hương hắn biết thái độ của Chu Bích đối với Từ Liên Ba có chút kỳ quái. Với Triệu Trinh mà nói, chỉ cần ngoài mặt Chu Bích duy trì thể diện Thái hậu của Đại Kim là được, những thứ khác, hắn đều có thể hiểu. Dù sao, Chu Bích mới mười bảy tuổi, tương lai còn dài mà!

Nghe Triệu Trinh trả lời, Chu Bích lập tức cười tươi, nàng nâng váy đi vào nội điện, miệng còn nói: "Ha ha, tốt quá! Tỷ tỷ sắp tỉnh rồi, ta đi bầu bạn với tỷ tỷ! Hẹn gặp lại, tỷ phu!"

Những lời cuối cùng này của Chu Bích lại khiến Triệu Trinh buồn bực.

Đang ở trong nội điện, Chu Tử không biết ông chồng phúc hắc cùng muội muội phúc hắc đã lấy nàng ra chia của xong rồi.

Chu Tử đã sớm rời giường, nàng gọi nhũ nương cho Triệu Đồng bú sữa, mình thì đang giúp Chu Bích lựa chọn y phục. Lần gặp mặt này, Chu Tử phát hiện búi tóc đồ trang sức quần áo gì đó của Chu Bích đều rất già nua, căn bản không thích hợp với nàng ấy.

Chu Tử đã mang đến rất nhiều trâm cài trang sức tinh xảo xinh đẹp cho Chu Bích cùng quần áo mũ khăn thích hợp cho Chu Bích mặc.

Lúc Chu Bích tiến vào, Chu Tử đã rửa mặt xong, trên người không mặc áo khoác, chỉ mặc áo nhỏ thêu hoa, đang ôm Sủi cáo nhỏ Triệu Đồng mắt đen lúng liếng, cùng Ngân Linh chuẩn bị quần áo cho Chu Bích!

Vừa thấy Chu Bích đi vào, nàng liền giao Triệu Đồng cho Ngọc Hương, đưa tay liền bắt đầu cởi lớp quần áo già nua trên người Chu Bích.

Chu Bích cười hì hì vội vàng cầu xin nương tay, Chu Tử lại nghiêm túc khuyên nàng: "Trong cung này muội là lớn nhất, muốn mặc gì thì mặc, chỉ cần không quá phận, chẳng lẽ còn có ai dám xuyên tạc hay sao?"

Lúc này Chu Bích mới ngưng giãy giụa.

Chu Tử cũng tháo luôn búi tóc của muội muội xuống.

Nàng lấy bộ đồ trang sức bằng ngọc lục bảo đã chuẩn bị cho Chu Bích ra, sau đó vấn cho Chu Bích một búi tóc phức tạp, sau khi vấn tóc xong, nàng không ghim bằng bất kỳ cây trâm nào, mà lấy một chuỗi ngọc lục bảo ra, quấn quanh trên búi tóc, cài chặt lại.

Chuỗi ngọc lục bảo này là Triệu Trinh tặng cho Chu Tử, chưa cắt, hạt hạt đều lớn bằng đầu ngón tay cái, óng ánh trong suốt, xanh mát nhẹ nhàng, xinh đẹp khác thường.

Làm xong tất cả, Chu Tử quấn ngọc lục bảo xung quanh làm thành ‘hoa quan’ (mũ mão) Thái hậu đeo trên búi tóc Chu Tử.

Chu Tử lại đeo cho Chu Bích vòng tai cùng dây chuyền làm từ ngọc lục bảo.

Nàng lệnh cho Ngân Linh lấy áo khoác cùng áo choàng bằng the mỏng phủ lông hồ ly trắng mà mình chuẩn bị từ Nam Cương tới cho Chu Bích, tự mình mặc vào giúp Chu Bích. Áo khoác lụa trắng thêu dày đặt hoa văn màu ngọc lục bảo được may thành lễ phục Thái hậu, áo choàng làm từ the mỏng màu xanh lá sen, sau khi Chu Bích mặc vào, cảm thấy vừa thoải mái vừa ưa nhìn, hơn nữa cũng phù hợp với thân phận hơn người của nàng ấy, cũng rất vui vẻ.

Đợi ăn điểm tâm xong, Chu Tử mới nói: "Ta cũng chuẩn bị cho Lục Hà chút quà tặng, bây giờ nàng ta đang ở đâu?"

Chu Bích mỉm cười nói: "Tuổi Đồng Nhi còn nhỏ, ở cùng muội tại Thanh Vân Điện, Lục Hà ở nơi này thật không tiện, cho nên đã chuyển nàng ấy tới Thanh Liên uyển."

"A, vậy muội lo việc của muội đi, ta đi thăm nàng ấy!"

Chu Bích gật đầu một cái.

Lục Hà gượng cười, mang theo cung nữ cùng thái giám đón Chu Tử vào.

Ngân Linh chỉ huy mấy thái giám khuân chuyển quà tặng, Lục Hà cùng Chu Tử ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm. Sau khi hàn huyên một lát, hai người đều cảm thấy thật sự đã không còn lời nào để nói.

Ngày xưa khóe miệng Lục Hà sắc bén, cảm thấy Chu Tử quá thật thà, mặc dù quan hệ rất tốt, nhưng nàng ấy không nhịn được thích nói gần nói xa châm chọc Chu Tử ngu ngốc. Nhưng chuyện đến bây giờ, tất cả thái giám cung nữ trong toàn Thanh Liên uyển đều là thân tín của Chu Bích, nàng ta không dám nói những lời như vậy nữa, nhưng cũng không muốn trái lương tâm nói mấy lời nịnh nọt, cho nên không khí có chút lạnh lẽo.

Chu Tử còn nhớ rõ giao tình của mình cùng Lục Hà trong phủ năm đó, cũng nhớ tới Lục Hà làm bạn đối xử tốt với Chu Bích, cho nên tận lực tìm đề tài, cuối cùng thật sự không còn lời có thể nói, liền giới thiệu quà tặng mình mang tới.

Trong lòng Lục Hà mất hứng, liền qua loa miễn cưỡng nhận lấy.

Không khí càng thêm vắng lạnh.

Cuối cùng, lúc Chu Tử rời đi, trong lòng rất là chán nản.

Nàng đi bộ trong ngự hoa viên.

Tuyết đọng trên đường ở Ngự Hoa Viên đã bị dọn sạch, chỉ còn để lại một chút tuyết trắng trên nhánh cây, trên núi giả, trong khung cảnh âm u này, có vẻ càng thêm thê lương.

Gió bấc ào ào rít gào thổi đến, lại gào thét thổi đi, cuốn đi rất nhiều thứ, bao gồm tình nghĩa và tình cảm ngày xưa, để lại chút dấu vết khiến người ta thương cảm.

Chu Bích mặc quần áo đeo trang sức tỷ tỷ tỉ mỉ chuẩn bị, ôm tiểu hoàng đế Triệu Đồng vào triều.

Cao lão Thừa Tướng chính thức từ quan.

Theo sắp xếp từ trước của Triệu Trinh, Lâm Hiếu Từ trở thành Tể Tướng kế nhiệm.

Sau khi bãi triều, Chu Thái hậu ôm Triệu Đồng đi đằng trước, đi theo phía sau là đội ngũ bảo vệ của Hoàng đế. Đại Thái Giám "Tiền Liễu Đức" cả đêm không lộ diện đi phía sau Chu Thái hậu.

Mãi cho đến ngoài cửa Thanh Vân Điện, Chu Bích mới vẫy lui đội bảo vệ, đưa con trai cho Ngọc Hương, mặt tràn đầy nghiêm túc nói với "Tiền Liễu Đức": "Tiểu Đức Tử, theo ai gia vào thư phòng!"

Chu Bích vào thư phòng, "Tiền Liễu Đức" đi vào sau, kính cẩn giúp Chu Bích cởi áo choàng the mỏng phủ lông hồ ly màu trắng mặc ở phía ngoài, treo lên, sau đó kéo ghế, hầu hạ Chu Bích ngồi xuống.

Chu Bích cầm một quyển tấu chương lên xem.

"Tiền Liễu Đức" rất tinh tường, lập tức chuẩn bị xong bút lông dê và Chu Sa.

Chu Bích tỏ vẻ rất nghiêm túc, sau khi xem xong lại phê mấy chữ đơn giản lên trên. Thật ra thì những bản tấu này tất cả Nội Các đều đã có trả lời, đưa đến chỗ Thái hậu, thuần túy chỉ để hợp thức hóa mà thôi. Nhưng Chu Bích xem rất nghiêm túc, gặp phải chỗ cảm thấy có vấn đề liền xem lại, suy nghĩ kỹ lại.

Lúc Chu Thái hậu phê tấu chương, "Tiền Liễu Đức" lệnh cho tiểu thái giám rót trà Bát Bảo bưng tới.

Không biết đã qua bao lâu, một chồng tấu chương đã được phê duyệt xong. Chu Bích duỗi lưng một cái, sau đó đôi tay với lên đấm đấm xoa bóp bả vai ê ẩm.

"Tiền Liễu Đức" tiến tới, theo thói quen xoa bóp bả vai Chu Bích.

Dù sao hắn cũng là người có võ công, điều chỉnh lực tay vừa phải, bấm đúng huyệt vị, mệt nhọc của Chu Bích lập tức liền được xua tan.

"Tiền Liễu Đức" rất chuyên tâm xoa bóp.

Hôm nay Chu Thái hậu ăn mặc vô cùng xinh đẹp, áo choàng đã cởi ra, hôm nay trên người mặc áo khoác thêu hoa văn màu ngọc lục bảo, cổ áo mở khá rộng, lộ rõ cái cổ thon dài trắng nõn cùng cái cằm hơi nhọn của Chu Thái hậu. Hắn đứng sau nàng nhìn về phía trước, có thể nhìn thấy một màn trắng nõn lộ ra nơi vạt áo dưới chuỗi ngọc lục bảo buộc chặt.

Hô hấp của "Tiền Liễu Đức" không khỏi hơi chậm lại, nặng nề kìm nén tâm tư.

"Từ Liên Ba, " giọng của Chu Thái hậu thật trầm như có như không, "Khóe mắt ngươi sao thế?"

Giả trang thành "Tiền Liễu Đức" – Từ Liên Ba cứng người khó có thể nhận ra, tầm mắt rũ xuống như có điều suy nghĩ, sau đó mới nói, "Đánh một trận với Liễu Liên."

Liễu Liên? Chu Thái hậu nhớ tới cái tên mà tỷ phu nhắc tới. Nhớ là hắn vẫn đi theo tỷ tỷ, xem ra là một nam tử vô cùng xinh đẹp vô cùng nguy hiểm.

Chu Thái hậu trẻ tuổi không nói gì, đưa tay kéo ngăn kéo nhỏ dưới bàn đọc sách, lấy ra một hộp bằng bạch ngọc giao cho Từ Liên Ba: "Bôi lên đi, lộ rõ quá rồi!"

Từ Liên Ba nhận lấy hộp bạch ngọc, nhét vào túi bên trong tay áo.

Sau khi Chu Thái hậu và Chu Vương phi đi ngủ, Từ Liên Ba và Liễu Liên một câu trái ý, rốt cuộc thoải thoải mái mái đánh một trận trong phòng của chính mình. Bởi vì năng lực ngang nhau, cho nên hắn không thắng được Liễu Liên, Liễu Liên cũng không thắng được hắn. Chỉ là đôi môi Liễu Liên bị một quyền của hắn đấm rách, lý do là đỏ, phát ghét; khóe mắt tô vẽ tỉ mỉ của hắn bị Liễu Liên đánh sưng lên, lý do là giống đàn bà, khó ưa.

Trước khi tới gặp Chu Thái hậu, Từ Liên Ba đã dùng dụng cụ hóa trang tỉ mỉ che giấu một phen, không chú ý căn bản sẽ không nhìn thấy, không biết sao Chu Thái hậu vừa nhìn đã nhận ra!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.