Chu Tử cảm thấy hô hấp của mình như ngừng lại, mắt nàng không chớp nhìn chằm chằm rèm che nơi phòng ngủ, muốn nói chuyện mà bờ môi run rẩy, điều gì cũng không nói ra được. Thanh Châu đứng ở phía sau nàng, có chút mờ mịt với phản ứng của Chu trắc phi. Nàng không biết rằng, người mà ta gần gũi nhất, thì ngay cả tiếng chân cũng có thể nghe được.
Theo tiếng "Tham kiến Vương Gia" của đám người Ngân Linh bên ngoài, rất nhanh rèm che phòng ngủ liền bị người vén lên, Triệu Trinh một thân khôi giáp kỹ càng gương mặt đầy bụi đường sải bước đi vào.
Tiếng bức rèm che va chạm vào nhau "Đinh đinh đang" vang lên sau lưng hắn, hắn cứ đứng yên nơi đó, nhìn Chu Tử mặc áo choàng tắm lụa trắng tóc xõa dài trước kính thủy tinh tựa như một đóa hoa tươi mềm mại.
Chu Tử nhìn hắn, có chút hoảng hốt, nàng lộ vẻ mờ mịt nhìn người thanh niên vóc dáng cao gầy mặt đầy bụi đường trước mắt: đây là Triệu Trinh sao? Sao lại gầy nhiều như vậy? Sao lại bẩn đến thế?
Triệu Trinh chờ Chu Tử nhào về phía mình, nào ngờ Chu Tử chỉ đứng đó sững sờ nhìn mình, không có chút ý định nhào tới nào. Hắn rất không bình tĩnh đưa hai cánh tay ra: "Chu Tử ——"
Giọng nói rất trầm thấp, nhưng đúng là giọng nói của chàng!
Lúc này Chu Tử mới tỉnh ngộ, nhưng cũng không cử động, mà chỉ đưa tay lau đi nước mắt không biết đã chảy đầy mặt lúc nào.
Triệu Trinh hít sâu một hơi, bước về phía trước, chặn ngang bế Chu Tử lên, đi về phía giường êm.
Lúc này Thanh Châu vội lặng lẽ chạy ra ngoài.
Ngay từ một khắc lúc Vương Gia tiến vào, nhóm người Ngân Linh cũng đã rời đi.
Triệu Trinh ngồi xuống nệm giường, đặt Chu Tử lên chân mình, đầu tiên là ngửi một cái, tiếp đến dùng tay nâng cằm Chu Tử lên, nhắm ngay đôi môi đỏ tươi hôn một cái.
Thời gian hai người xa nhau quá lâu, lâu đến mức hắn thật đã quên nên hôn Chu Tử như thế nào. Hắn chỉ dùng sức mút vào, gặm cắn trên môi Chu Tử, cuối cùng hôn đôi môi Chu Tử đến sưng lên.
Trong vội vàng của hắn, Chu Tử hé môi, đưa đầu lưỡi mình vào trong miệng Triệu Trinh, hoạt bát đảo vài cái, lại bị Triệu Trinh bắt được, vui vẻ chơi đùa.
Chu Tử cảm thụ hương vị có chút trong trẻo của Triệu Trinh, đang thấy thú vị, lại cảm giác phía dưới có chút khó chịu, vừa đưa tay sờ, thì ra Triệu Trinh đã cứng rắn.
Sau một phen thân thiết lúng ta lúng túng, Triệu Trinh ôm lấy Chu Tử, đổi nàng thành tư thế giạng chân ngồi trên người đối diện mình, cách lớp quần dùng sức đẩy lên mấy cái, sau đó ngồi thẳng lên, ôm chặt Chu Tử vào trong ngực, thở hồng hộc nhỏ giọng hỏi bên tai Chu Tử: "Có nhớ ta không? Nhớ hay không?"
Hắn vừa nói chuyện, hạ - thân lại vừa đẩy lên trên.
Chu Tử bị hắn xoa nắn, cả người mềm mại thân thể xụi lơ, mềm giọng năn nỉ: "Chàng tắm trước, thiếp. . . . . ." Nàng ghé đến bên tai Triệu Trinh, nhẹ nhàng nói một câu, lại cắn lên lỗ tai Triệu Trinh.
Triệu Trinh mừng rỡ, buông lỏng đôi tay, cho Chu Tử tự do.
Trong khoảng thời gian này Triệu Trinh vẫn luôn gấp gáp lên đường hành quân, giữa hè đã mấy ngày không tắm rửa, mùi trên chân tất nhiên cực kỳ không ổn.
Chu Tử cũng không chê khó ngửi, ngược lại còn lên tinh thần, cởi luôn cả giày bên kia, sau đó đẩy Triệu Trinh vào phòng tắm.
Chu Tử lại tìm áo choàng tắm cho Triệu Trinh, kéo chuông bảo người thu dọn giày và quần áo cưỡi ngựa Triệu Trinh cởi xuống, rồi cũng bước vào phòng tắm.
Nàng vừa đi, vừa cầm một cây ngọc trâm, tùy ý vấn mái tóc dài mấy vòng, vấn thành một búi tóc rũ sau ót.
Triệu Trinh đã gối lên gối ngọc, ngâm mình trong thùng tắm hình bầu dục rồi.
Chu Tử đi tới, ngồi lên cái ghế nhỏ bên thùng tắm, tỉ mỉ nhìn Triệu Trinh.
Hình như Triệu Trinh lại gầy đi một chút, trên người cũng đen không ít, chỉ là không lộ chút yếu ớt nào, tùy ý nhúc nhích một chút thì hình như cũng có bắp thịt động đậy dưới làn da bóng loáng, xem ra càng lộ vẻ vạm vỡ, hơn nữa eo lại càng tinh tế, không chút sẹo nào, hai chân cũng càng lộ vẻ thon dài.
Chu Tử nhìn thế nào cũng thấy không đủ, Triệu Trinh lại bị nàng nhìn có chút không nhịn được xấu hổ, cất giọng khàn khàn: "Không phải nam nhân đều to đen thô thiển sao, có gì hay mà nhìn!"
"To đen thô thiển?" Chu Tử cười, ánh mắt như tơ nhìn hắn, "Chàng to đen thô thiển khi nào?"
Triệu Trinh thật sự là loại người thân thể cao gầy eo lưng tinh tế, đời này sợ là không chút dính dáng gì đến bốn chữ to đen thô thiển.
Mặt Triệu Trinh không chút thay đổi, đưa bàn tay ướt đẫm kéo tay Chu Tử nhấn xuống hạ - thân mình.
Chu Tử chạm vào vật của hắn, cảm giác thật cứng rắn sắp không nắm trọn được, hơn nữa còn có nhịp đập.
Giờ nàng đã hiểu, mặt lập tức có chút hồng, rụt tay tránh ra, vừa muốn đứng lên rời đi, Triệu Trinh lại nói: "Chu Tử, gội đầu giúp ta!"
Chu Tử đỏ mặt xoay người, tỉ mỉ giúp hắn gội sạch tóc dài, sau đó lại giúp thoa xà bông thơm khắp người hắn, dùng tay nhẹ nhàng chà xát tắm cho hắn.
Khi nàng chà xát đến bắp đùi Triệu Trinh, hô hấp của Triệu Trinh dường như nặng nề hơn một chút, Chu Tử vội nhìn kỹ, phát hiện hình như màu sắc nơi đó hơi thẫm, nàng nhìn Triệu Trinh một cái.
Triệu Trinh bất đắc dĩ giải thích: "Vẫn luôn cưỡi ngựa, bị cạ trúng."
Chu Tử nhìn nơi đó, trong lòng cực kỳ thương tiếc, nàng cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên nơi đó một chút, lại một chút.
Triệu Trinh nằm trong thùng tắm, tận hưởng cảm giác mềm mại của đôi môi Chu Tử, trong lòng cảm thấy cho dù thành Tiên chẳng qua cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Sau khi tắm rửa xong, đổi thành Triệu Trinh ngồi ở trước bàn trang điểm, mặc cho Chu Tử lau khô tóc, lưu loát chải tóc.
Chu Tử chải mái tóc thật dài cho hắn, sau đó từ phía sau lưng ôm lấy hắn, nhìn mình cùng Triệu Trinh trong kính thủy tinh, một là mắt to mơ màng, một là mắt phượng khẽ nhíu, quả nhiên là một đôi ‘bích nhân’. Nàng cảm thấy hạnh phúc như trong giấc mộng, khiến người ta không thể tin điều này là thật.
Triệu Trinh lại không thích soi gương, Chu Tử nhìn hắn trong gương, nhưng hắn lại đang hưởng thụ cảm giác hai bầu vú trước ngực Chu Tử sít sao đè ép lên lưng, đã sớm khoái chí.
"Chu Tử, có thể không. . . . . ." Triệu Trinh nhìn Chu Tử trong gương, mắt phượng chau lên rực sáng.
Chu Tử biết trước giờ hắn vẫn luôn không biết lãng mạn là gì, chờ hắn nói ra đôi lời tâm tình là khó hơn hết thảy, nhưng Triệu Trinh trực tiếp như thế, lại khiến nàng có chút cảm giác phá hư phong cảnh.
Triệu Trinh thấy nàng không đáp, liền tự chủ trương, cho rằng nàng ngầm đồng ý, liền đứng dậy ôm lấy nàng đi tới bên giường.
Động tác của hắn tuy dứt khoát, nhưng động tác thả Chu Tử vào giường, lại rất nhẹ nhàng, giống như đặt một bảo vật dễ vỡ.
Sau khi đặt Chu Tử xuống, Triệu Trinh tắt nến, sau đó kéo màn xuống, bản thân cũng chui vào.
Triệu Trinh kéo Chu Tử thành tư thế nằm nghiêng đưa lưng về phía mình, sau đó cởi áo choàng tắm xuống, lộ ra thân thể tinh tráng, rồi cũng lên giường. Nằm nghiêng xuống dính sát vào Chu Tử.
Mới vừa tắm rửa xong, trên người hắn lạnh ngắt, dính sát vào thân thể mềm mại thơm nóng của Chu Tử, cảm giác rất kích thích.
Hắn vừa vươn tay ra phía trước vuốt ve bộ ngực nhô cao của Chu Tử, vừa nhỏ giọng nói: "Lúc ta vào ngoại viện có gặp Hứa đại phu, hắn nói chỉ cần động tác không quá mạnh mẽ, vẫn là có thể. . . . . ."
Chu Tử không lên tiếng, nàng chuyên tâm hưởng thụ Triệu Trinh vuốt ve chà xát. Ngay từ lúc mang thai Triệu Tử, nàng đã biết, nữ nhân mang thai cũng có dục vọng, mà nàng, sợ là thuộc loại dục vọng có chút mạnh mẽ. Trong khoảng thời gian Triệu Trinh không ở nhà, nàng vừa nhớ hắn, vừa oán hắn, trong đó hẳn cũng có yếu tố này.
Bởi vì Chu Tử có mang, Triệu Trinh không dám vô cùng mãnh liệt, vẫn dịu dàng trêu chọc, đợi đến khi xác định là có thể, mới kéo hông Chu Tử, đẩy mình đi vào.
Khi vật cứng rắn mang theo chút lạnh lẽo chậm rãi đi vào trong cơ thể ấm áp của mình, trống rỗng tràn đầy khắp người Chu Tử phút chốc được lấp đầy, mặc dù có chút căng đau, cũng là cực kỳ thoải mái, không khỏi phát ra một tiếng thở dài.
Triệu Trinh không dám xâm nhập, chỉ tiến vào một nửa, sau khi di chuyển vài lần, thấy hình như Chu Tử có thể chịu đựng, liền chen vào toàn bộ.
Bởi vì tiến vào từ phía sau lưng, không sâu giống như khi tiến vào từ phía trước, dường như Chu Tử có thể chịu đựng, không có chút khó chịu nào.
Sau khi Triệu Trinh đi vào toàn bộ, liền ngừng một chút, cảm thấy ‘thật mẹ nó’ cực kỳ thoải mái, hắn bắt đầu động tác, cũng không dám cử động mạnh, mà là cái loại đẩy vào thử thăm dò phản ứng của Chu Tử. Đẩy đến nơi nào mà Chu Tử rên rỉ, hắn liền đẩy thêm mấy cái, nếu Chu Tử dùng sức bóp lấy hắn, hắn sẽ nhẹ đi một chút.
Chuyện phòng the dịu dàng như vậy, là chuyện hiếm thấy giữa hắn và Chu Tử, lại ngọt ngào khác thường, hắn để ý đến cảm nhận của Chu Tử, cũng hưởng thụ khoái cảm tuyệt đỉnh mà Chu Tử mang đến cho mình —— trơn trợt chặt chẽ ấm nóng đến như vậy.
Nhất thời xong chuyện.
Triệu Trinh vẫn cứ ôm lấy Chu Tử, không muốn lui ra ngoài.
Chu Tử mềm thành một khối, chút hơi sức suy nghĩ cũng không có.
Hai người giữ tư thế như vậy mà ngủ thiếp đi.
Lúc nửa đêm Triệu Trinh tỉnh lại.
Trong phòng để băng, cũng không nóng, nhiệt độ vừa để ngủ, nhưng hắn lại không muốn ngủ, cảm thấy quá lãng phí thời gian, còn không bằng thân thân mật mật với Chu Tử nhiều một chút.
Chu Tử vẫn còn ngủ say trong ngực, hắn tự tay sờ sờ, trên người Chu Tử rất mềm mại, sờ soạng một lúc hắn liền muốn sờ nữa, Triệu Trinh quyết định từ trước ngực Chu Tử bắt đầu mò xuống dưới.
Sờ hết bộ ngực, tiếp theo là bụng đã nhô cao của Chu Tử, nghĩ tới đây sẽ là con trai của mình, Triệu Trinh cảm thấy hài lòng, thật rất kiêu ngạo.
Sau đó mò xuống dưới, hắn mò tới nơi đó của Chu Tử.
Có lúc Triệu Trinh cảm thấy rất kỳ diệu, hắn và Chu Tử cứ thế mà lại phù hợp đến vậy, chỉ cần hai nơi này sáp vào một chỗ, là đến được Thiên đường.
Dư vị chuyện tối hôm qua vẫn còn đây, phía dưới Chu Tử vẫn ẩm ướt dinh dính, Triệu Trinh vuốt vuốt liền hăng hái, đỡ mông Chu Tử, lần nữa đẩy vào, tự mình thoải mái vui vẻ chơi đùa.
Chu Tử đang ngủ say, lại bị hắn xoa nắn mà tỉnh, chỉ đành thuận theo hắn, lại ân ái.
Ngày hôm sau, khi hai người tỉnh lại, nhìn lẫn nhau, phản ứng đầu tiên của Triệu Trinh và Chu Tử là ôm lấy nhau.
Sau khi ôm một lát, lúc này hai người bọn họ mới phát hiện thân thể cả hai người đều trần trụi.
Chu Tử nhất thời xấu hổ, lập tức kéo chăn mỏng quấn lấy mình, cố tình gạt Triệu Trinh ra ngoài.
Triệu Trinh nhìn Chu Tử dùng chăn cuốn mình thành một cái ống, khẽ mỉm cười, nâng chân dài xuống giường, sau đó trực tiếp bế Chu Tử và chăn lên, đi thẳng vào phòng tắm.
Chờ khi hai người rửa mặt xong, thay quần áo xong, thấy vẫn còn sớm, Chu Tử dặn dò Thanh Thủy chuẩn bị cháo trắng rau dưa cho Vương Gia, sau đó cầm bộ dụng cụ cắt móng tay cho Triệu Trinh đem đến.
Triệu Trinh ung dung thong thả ngồi trên ghế, đầu tiên Chu Tử tỉ mỉ sửa móng tay giúp hắn, sau đó đến móng chân, đều là dùng kéo vàng cắt bỏ trước, sau đó cầm giũa nhỏ giũa đi, cuối cùng dùng vải mềm chà sát, thế mới xong.
Triệu Trinh cảm giác mình trở lại vương phủ, thật giống như trở lại Thiên đường, chém giết đầy máu tanh ngày xưa hình như cũng đã thành chuyện cũ xa xôi, cực kỳ mơ hồ.
Hắn liền bắt đầu suy tư tới chuyện trên chiến trường Đông cương —— chiến tranh, thật sự cần thiết sao?
Suy nghĩ nửa ngày, không có kết quả. Hắn nhìn Chu Tử đang cúi đầu xuống bàn chân sửa móng chân cho mình, trong lòng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, hắn đã rất may mắn, không phải sao?
Chiến tranh qua đi, hắn còn có thể trở lại bên cạnh nữ nhân yêu mến, hưởng thụ sự chăm sóc mà nữ nhân yêu mến dành cho hắn, đây chính là may mắn của hắn!
Nhưng mà, loại may mắn này sẽ thường xuyên đi theo hắn sao?
Triệu Trinh nhớ đến Thống soái Đông Khu quốc đã chết dưới hỏa dược của hắn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Tay bắt đầu vuốt ve mặt của Chu Tử, thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định phải ở cùng Chu Tử thạt dài thật lâu.
Ăn điểm tâm xong, Triệu Trinh cùng Chu Tử từ từ tản bộ về phía chánh viện, định thỉnh an mẫu thân.
Lúc đi tới bên hồ, Triệu Trinh quay đầu lại nhìn Chu Tử một cái, cảm thấy da thịt nàng trơn bóng mặt như hoa đào, cho là tất cả đều bởi vì công sức mà chính mình đã đổ vào, không khỏi rất tự mãn, lưng ưỡn càng thêm thẳng.
Mà Chu Tử vẫn luôn lặng lẽ quan sát hắn.
Lúc Triệu Trinh không ở trong phủ, nàng mới biết mình nhớ nhung hắn sâu đậm, mới biết Triệu Trinh quan trọng với mình biết bao.
Hiện tại, Triệu Trinh đã ở trước mặt nàng, mặc trên người một bộ thường phục màu trắng, bên hông tinh tế thắt một cái đai lưng hắc ngọc, sải bước đi có cảm giác thân thể phong lưu khí phách hiên ngang.
Nàng quả thật càng nhìn càng vui vẻ —— đây chính là nam nhân của nàng!
Lúc sắp đến chánh viện, Chu Tử thấy người phía sau đi theo còn xa, liền lặng lẽ đưa tay kéo tay Triệu Trinh ở trước mặt, nhỏ giọng hỏi: "Ngày mười ba tháng năm hôm đó chàng đã làm gì?"
Triệu Trinh chậm bước chân lại, dắt tay Chu Tử, vừa đi vừa nghĩ mà nói: "Vẫn luôn cưỡi ngựa lên đường, lúc nửa đêm trời tối trước không thôn xóm sau không cửa hàng, ngủ giữa đất hoang."
Chu Tử nghe thấy, cực kỳ đau lòng, biết sinh nhật hai mươi mốt tuổi, ngay cả mì Trường thọ Triệu Trinh cũng không được ăn, liền nói: "Vậy buổi tối thiếp làm mỳ trường thọ cho chàng ăn khuya!"
"Dạ, chờ buổi tối trở về Diên Hi cư, liền đến phòng bếp nhỏ làm cho chàng!" Chu Tử vội hứa hẹn.
Triệu Trinh gật đầu một cái, vẫn cảm thấy trở lại vương phủ thật sự là quá hạnh phúc.
Cao Thái phi vừa thấy Triệu Trinh mang theo Chu Tử đến, vui mừng vô hạn, vừa liên tục không ngừng dặn dò Hoàng Oanh "Nhanh ôm tiểu thế tử tới", vừa lôi kéo tay Triệu Trinh muốn Triệu Trinh bước tới, cho mình nhìn thật kỹ một chút.
Triệu Trinh kéo tay của mẫu thân, quỳ xuống, hành đại lễ với mẫu thân.
Cao Thái phi dìu hắn lên, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Chỉ cần con có thể khỏe mạnh an lành trở về, ta liền cảm tạ trời đất!"
Bà quan sát Triệu Trinh tỉ mỉ, nhìn xong lại sờ, sau đó nói: "Trinh nhi, con gầy đi!"
Ánh mắt của Cao Thái phi đã ươn ướt.
Bà dùng tay vuốt ve lưng Triệu Trinh, nửa ngày mới nói: "Ở trong phủ nghỉ ngơi thật tốt đi!"
Triệu Trinh "Dạ" một tiếng, ngồi xuống bên cạnh mẫu thân.
Lúc này tiểu thế tử được Nhũ Yến nắm tay dắt tới. Bé vừa thấy mẫu thân đứng sau ghế, liền nhao nhao muốn nhào tới, ngờ đâu lại thấy ngồi trước người mẫu thân là một nam nhân xa lạ.
Triệu Tử lập tức sững sờ, không biết là nên nhào về phía mẫu thân, hay nên có phản ứng khác.
Triệu Trinh vừa nhìn bộ dạng này của tiểu thế tử, cũng biết tám phần là thằng bé này đã quên mất cha mình. Hắn đứng dậy bước lên phía trước, bế tiểu thế tử lên, thử cảm giác ở tay một chút, cảm thấy hình như tiểu thế tử hơi béo, cũng cao lên một chút. Mặc khác, vui mừng lớn nhất là tiểu Thế tử đã biết tự mình đi bộ!
Sau khi người một nhà ngồi vào chỗ của mình, Triệu Trinh vừa uống trà, vừa hỏi thăm Cao Thái phi: "Mẫu thân, đã tổ chức thôi nôi cho Triệu Tử chọn đồ vật đoán tương lai chưa?"
Một câu này hỏi ra, Cao Thái phi liền cười, mặt Chu Tử đỏ lên, chỉ có tiểu thế tử ngồi trong lòng Cao Thái phi, cầm trong tay một miếng bánh hạt dẻ, ăn rất vui vẻ, trên mặt và khóe miệng đều dính đầy bột bánh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]