Cuối cùng Triệu Trinh kết luận: nếu đã bị mắc lừa, vậy thì cứ để bị lừa đi! Chuyện đã xảy ra thật khiến cả thân thể và tâm tư đều thoải mái, chỉ là Triệu Trinh nhớ lại Chu Tử còn nợ mình 100 cái đánh mông, chút hả hê đắc ý còn lại trong lòng liền mất hết, cảm giác giống như phúc lợi rõ ràng thuộc về mình, lại bị treo thật cao, hơn nữa còn có khuynh hướng cách mình càng ngày càng xa.
Hắn nhìn nhìn Chu Tử vẫn còn ngủ say bên cạnh.
Nhiệt độ trong phòng ấm áp, rất vừa phải.
Xem ra Chu Tử đã dặn người đem mấy lò than đặt cạnh tường đi. Triệu Trinh biết mình cảm thấy vừa phải, nhất định Chu Tử sẽ cảm thấy hơi lạnh. Lúc này, thân thể của nàng rút thật chặt vào trong ngực Triệu Trinh, đầu gác lên lồng ngực Triệu Trinh, chổng mông ngủ say.
Bàn tay Triệu Trinh với vào trong chăn, bắt đầu vuốt ve theo đường cong trên lưng Chu Tử.
So với nữ nhân, vóc dáng Chu Tử xem như là cao lớn, nhưng khung xương cũng không lớn, hiện tại cũng đã có mang ba tháng, vòng eo lại vẫn tinh tế; tiếc nuối duy nhất là cái mông, mặc dù vểnh lên, cũng không coi là lớn, tuy nhiên Triệu Trinh vẫn rất hài lòng; chân Chu Tử thật sự rất dài, lúc quấn trên người mình, thật sự. . . . . .
Triệu Trinh vuốt vuốt, tâm tư cũng có chút lay động.
Chỉ là, rất nhanh hắn liền bắt đầu nghĩ đến chuyện khác để dời lực chú ý đi, đêm qua sợ là Chu Tử đã đến cực hạn, mình cũng không thể tùy ý làm bậy nữa.
Triệu Trinh lại bắt đầu nghĩ đến Hoàng đế ca ca của hắn, trong lòng liên tục suy tư, nên thử dò xét Hoàng đế thế nào, nên đối phó với chuyện Đông Khu quốc xâm phạm biên giới thế nào? Nên phái ai đi? Hay là nên chờ Đông Khu quốc náo loạn đến mức không chịu nổi, rồi xem thử Hoàng đế sẽ làm thế nào?
Chu Tử bị sờ mà tỉnh, nàng đang ngủ cảm nhận được Triệu Trinh vuốt ve trên người mình, chỉ là vuốt ve một cách quái dị thế nào ấy, nhẹ một cái, nặng một cái, nhanh một cái, chậm một cái, sờ sờ khiến người muốn nổi nóng, hận không thể hất bàn tay ấy ra!
Chu Tử vừa tỉnh lại, liền thấy Triệu Trinh cau mày như có điều suy nghĩ, không khỏi chột dạ, lặng lẽ dúi đầu vào lồng ngực Triệu Trinh, cố gắng giả bộ ngủ.
Triệu Trinh lạnh lùng nói: "Còn chưa chịu rời giường chuẩn bị điểm tâm cho ta à!"
Chu Tử lại dúi người vào ngực hắn một lát, rồi mới chịu chui ra, mặc quần áo cho mình trước, xong mới tìm y phục sạch sẽ cho Triệu Trinh thay.
Triệu Trinh vén chăn xuống giường, cả người trần trụi cầm y phục bước về phía phòng tắm.
Sau khi Chu Tử rửa mặt, dặn dò Thanh Thủy ở phòng bếp nhỏ hầm cháo đậu Bách Hợp cho Vương Gia, chuẩn bị màn thầu ngũ cốc cùng chút thức ăn.
Lúc Triệu Trinh đi ra, Chu Tử dịu dàng hầu hạ hắn, giúp hắn lau khô tóc, chải mái tóc thật dài, đeo ngọc quan, sau đó lại giúp hắn mặc thường phục, tỉ mỉ sửa sang một hồi.
Chu Tử bận rộn như thế khiến Triệu Trinh cực kỳ vui vẻ.
Trong cuộc sống vợ chồng, Triệu Trinh muốn là điều gì? Không phải là Chu Tử thật vui vẻ thật xinh đẹp sống cùng mình sao! Không phải là trên giường dưới giường Chu Tử đều dịu dàng với mình sao! Không phải là Chu Tử giống như ‘hiền thê lương mẫu’ hầu hạ mình sao!
Triệu Trinh cảm thấy lý tưởng cao nhất trong đời sống vợ chồng của mình đã được thực hiện, có một loại cảm giác thành công tuy thất bại nhưng lại vinh quang.
Dùng điểm tâm xong, Triệu Trinh mang Chu Tử đến chánh viện thỉnh an Cao Thái phi, thuận tiện thăm tiểu thế tử Triệu Tử đã hai ngày không gặp một chút.
Bọn họ đến chánh phòng trong chánh viện, mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy nữ quan Hỉ Thước và Nhũ Yến đang ôm tiểu thế tử chơi đùa, tiểu thế tử đang hôn lên mặt Hỉ Thước, Nhũ Yến ở một bên nhìn thấy, trêu chọc nói: "Tiểu thế tử, người thiên vị nha, tại sao chỉ hôn Hỉ Thước mà không hôn nô tỳ?"
Tiểu thế tử cười hì hì nhào lại, ‘chẹp’ một cái hôn thật kêu lên mặt Nhũ Yến.
Chu Tử cảm thấy cực kỳ buồn cười, nhưng nhìn đến Triệu Trinh, gương mặt tuấn mỹ của hắn nhanh chóng sầm lại, trong lòng giật thót, vội vàng kéo tay Triệu Trinh, nói: "Vương Gia, đây chẳng qua là nữ quan bên cạnh Thái phi nương nương thương yêu tiểu thế tử, vui đùa với con mà thôi!"
Triệu Trinh mới không nói gì, xụ mặt đi vào.
Hắn vẫn cảm thấy sống trong thâm cung, những phụ nhân chăm sóc bên người là đáng sợ nhất, hoàng đế ca ca của hắn chính là như thế, không thiếu âm mưu quỷ kế, nhưng leo lên người nữ nhân liền không khỏi trở nên vô cùng phóng túng, cuối cùng sẽ làm hỏng thân thể!
Triệu Trinh quyết định, phải tăng cường tiến trình xây dựng khu viện cho các con, các viện này cũng phải ở cạnh thư phòng bên ngoài của mình, để mình có thể thuận tiện ngày ngày dạy dỗ đốc thúc bọn chúng.
Tuyệt đối không thể để con trai ngày ngày lẫn lộn cùng một đám nữ nhân, chờ khi tiểu thế tử lớn hơn chút nữa, liền ngày ngày mang hắn đến thư phòng bên ngoài, đi theo mình, trở thành một nam nhân đúng nghĩa!
Đang lúc Nam An vương gia suy nghĩ kế hoạch dạy con, hoàng đế nhị ca Triệu Chính của hắn không nằm ngoài dự đoán, đang ở trên giường lớn trong Ngoạn Nguyệt các chơi trò 4P.
Cao Liễn lẳng lơ trong trẻo đang cưỡi trên người hắn, vịn cột giường, phập phồng trên dưới.
Đại Trác nằm bên trái Hoàng đế, muội muội Tiểu Trác nằm nghiêng bên phải.
Đại Trác và Tiểu Trác là tỷ muội ruột thịt, là con lai giữa Đại Kim và Tây Nhung, trên người tập trung ưu điểm của hai dân tộc Đại Kim cùng Tây Nhung, mắt mũi nổi bậc và tinh tế như điêu khắc, mắt là bộ phận xinh đẹp nhất trên mặt —— như hai hai viên lục bảo, vóc dáng hai tỷ muội giống nhau như đúc, giống như tinh linh đi lạc xuống nhân gian, mang theo một loại xinh đẹp thần bí khó dò.
Sau một loạt động tác, Cao Liễn không thể tiếp tục nổi nữa, thân thể mềm nhũn, té xuống.
Tiểu - Đại Trác cũng biết, ở trên giường Hoàng đế rất lười, tuyệt đối không thể để hắn chủ động nhúc nhích, thấy Cao Liễn không thể cử động, vội lại gần, giúp Cao Liễn di động hông, tiếp tục động tác cho Cao Liễn.
Sau nửa canh giờ, Triệu Chính trở về tẩm cung của hắn, vừa vào phòng ngủ, liền nhào tới nằm mềm nhũn trên giường, không thèm ngồi dậy nữa.
Các thái giám cung nữ đều bị hắn đuổi ra ngoài, chỉ để lại Đại Thái giám Tiền Liễu Đức mà hắn sủng ái nhất.
Tiền Liễu Đức ngồi ở bên giường, vừa xoa bóp đầu giúp hắn, vừa thì thào bàn bạc với hắn: "Hoàng thượng, Sứ giả Đông Khu đã đến Kim kinh, ngài có muốn gặp không?"
Triệu Chính được hắn xoa bóp rất thoải mái, hừ hừ nói: "Ngươi sắp xếp một chút, vẫn nên gặp ở miếu ni cô thôi!"
Tiền Liễu Đức cười nhỏ một tiếng khó có thể nghe thấy, nói: "Dạ, nô tài sắp xếp xong sẽ trở về bẩm báo với hoàng thượng!"
Tay của hắn từ trên đầu Triệu Chính chuyển đến cổ, nhắm ngay huyệt vị khéo léo ấn vào, miệng cũng không nhàn rỗi, lại hỏi: "Mấy vị võ sĩ bồi dưỡng ở Đông Khu thì thế nào? Cũng đã chạy tới Kim kinh rồi, hoàng thượng, ngài có muốn gặp không?"
Triệu Chính tựa như đang suy tư, một lát sau mới nói: "Giao hết cho ngươi! Loại thích khách này, cần chất chứ không cần lượng, ngươi chọn lựa thật kỹ ra kẻ tốt nhất, chọn hai người là được, ra tay một đòn tất trúng!"
Gương mặt tuấn tú của Tiền Liễu Đức thoáng một nụ cười, dịu dàng nói: "Dạ, hoàng thượng!"
Triệu Chính nhắm hai mắt lại, bắt đầu thật sự hưởng thụ.
***
Triệu Trinh cho gọi Triệu Hùng, hỏi tiến độ tu sửa thư phòng bên ngoài.
Triệu Hùng bảo đảm: "Chậm nhất là đến hai mươi tháng chạp, thư phòng bên ngoài sẽ sửa xong!"
Triệu Trinh lại suy nghĩ, nói: "Bổn vương chuẩn bị xây viện cho tiểu thế tử cùng đệ đệ hắn, ngươi dùng danh nghĩa của Bổn vương triệu tập thợ thủ công khéo léo cùng người giỏi chăm sóc cây cối, tới thăm dò địa hình trước."
Triệu Hùng dạ một tiếng, lui xuống.
Lúc này Chu Tử ôm tiểu thế tử, đang nói chuyện với Cao Thái phi. Hai người đang thương lượng việc chuẩn bị cho mùa xuân.
Chu Tử không có ý kiến gì, nàng đều nghe theo Thái phi nương nương.
Bởi vì hàng năm Cao Thái phi đều ở trong thâm cung, đã nhiều năm không trải qua mùa xuân ở dân gian, cảm thấy rất hứng thú, gọi ma ma người địa phương tới, hỏi thăm phong tục của Nhuận Dương.
Cuối cùng, Cao Thái phi cùng Chu Tử đưa ra kết luận: muốn tổ chức lễ mừng năm mới, nhất định phải tự mình đi mua đồ tết!
Đúng lúc này Triệu Trinh đi vào.
Hắn vừa tiến đến, liền nhận được bốn ánh mắt thiết tha, nhất thời có chút kinh ngạc, tuy nhiên trên mặt vẫn trầm tĩnh, ôm lấy Triệu Tử từ trong tay Chu Tử —— tiểu tử mập mạp này, làm mẹ hắn mệt muốn chết rồi!
Triệu Trinh ôm Triệu Tử ngồi xuống cái ghế dựa lớn bên cạnh Chu Tử, đặt Triệu Tử lên chân mình, sau đó chuẩn bị nghe ý kiến của mẫu thân cùng nữ nhân của mình.
Cao Thái phi biết Chu Tử nhát gan, không dám vuốt râu cọp của Triệu Trinh, đương nhiên là mình phải ra tay, một chữ "Hiếu" đè xuống, không sợ Triệu Trinh không nghe lệnh.
Bà mỉm cười nhìn cha con Triệu Trinh cùng Triệu Tử.
Bởi vì Chu Tử thích màu trắng, cho nên hôm nay Triệu Trinh vẫn mặc thường phục bằng gấm thêu nổi hoa văn hình mây màu trắng; mà phần lớn quần áo của Triệu Tử đều do Chu Tử chuẩn bị, màu trắng chiếm đa số, hôm nay trên người bé mặc một bộ áo bông lụa mềm màu trắng thêu hoa văn chim én màu bạc.
Hai cha con đều là da trắng nõn mắt phượng xếch lên, nhìn qua cực kỳ giống nhau, nhìn mà Cao Thái phi vô cùng vui vẻ, chỉ cười nhìn Triệu Trinh Triệu Tử, cũng không nói lời nào.
Chu Tử ở một bên gấp gáp, vội nhắc nhở Cao Thái phi: "Thái phi nương nương, đồ tết. . . . . ."
Lúc này Cao Thái phi mới nói: "Trinh nhi, hôm nay con có bận chuyện gì không?"
Cao Thái phi sớm quen cái bộ dạng này của hắn, liền nói thẳng vào chủ đề: "Buổi chiều ta muốn mang Chu Tử đến Phường Diên Khánh dạo một chút, con ở yên trong phủ trông chừng tiểu thế tử!"
Triệu Trinh thật bình tĩnh ôm tiểu thế tử lên: "Được!"
Chu Tử rất kinh ngạc rất vui vẻ, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Cao Thái phi: Thái phi nương nương, ngài thật lợi hại!
Cao Thái phi dè dặt mà cười: đây chính là phúc lợi khi làm mẹ, bằng không sinh con làm cái gì!
Cao Thái phi mang Chu Tử rời vương phủ đi dạo phố, Triệu Trinh ôm tiểu thế tử đến thư phòng bên ngoài.
Đây chính là lần đầu tiên hai cha con Triệu Trinh Triệu Tử đơn độc chung đụng trong một khoản thời gian dài!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]