Hôm sau, không ngờ Hồng Lệ vậy mà lại đi đến gặp bác Hải, không biết hai người nói với nhau điều gì chỉ là Dạ Lý cảm thấy hình như căng thẳng lắm. Rốt cuộc bác Hải cũng phải nhượng bộ, ông dẫn tất cả đi ra một chiếc ghe nhỏ len lỏi vào sâu bên trong rừng Đước.
Dạ Lý ngồi cạnh bé ba, thấy nó rụt cổ đảo mắt nhìn quanh một cách dè dặt, đáng lẽ không nên mang con bé nhát gan này theo cùng nhưng nếu để nó ở lại một mình thì nguy hiểm quá.
Thôi dẫu có chết thì một nhà cùng chết chung vậy...
Càng đi sâu vào rừng Đước thì không gian lại càng âm u, trên đầu bầu trời đã bị che khuất bởi trăm ngàn tán cây xanh thẫm. Ngoại trừ tiếng ghe rẽ nước và tiếng chim chóc thú rừng đôi lúc lại kêu lên thì tuyệt nhiên không có ai mở lời nói với ai câu nào, điều này khiến cho Dạ Lý không khỏi bất an.
Sau khi mất một lúc lâu tiến vào sâu bên trong rừng Đước thì chiếc ghe cuối cùng cũng dừng lại ở một bến neo được dựng thô sơ bằng những cây gỗ nối kết lại với nhau thành một con đường dài dẫn vào đâu đó càng sâu hơn nữa.
Bác Hải neo ghe lại tại đây rồi giúp những người phụ nữ bước lên, song ông bèn nhìn Hồng Lệ bằng vẻ mặt nghiêm trọng nhất từ trước đến giờ: "Cô chắc chắn chưa?"
Hồng Lệ dứt khoát gật đầu.
Liền đó, Dạ Lý nghe thấy ông ấy thở dài rồi lại dẫn mọi người tiếp tục đi.
Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ai/3646230/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.