Chương trước
Chương sau
Hôm sau, không ngờ Hồng Lệ vậy mà lại đi đến gặp bác Hải, không biết hai người nói với nhau điều gì chỉ là Dạ Lý cảm thấy hình như căng thẳng lắm. Rốt cuộc bác Hải cũng phải nhượng bộ, ông dẫn tất cả đi ra một chiếc ghe nhỏ len lỏi vào sâu bên trong rừng Đước.

Dạ Lý ngồi cạnh bé ba, thấy nó rụt cổ đảo mắt nhìn quanh một cách dè dặt, đáng lẽ không nên mang con bé nhát gan này theo cùng nhưng nếu để nó ở lại một mình thì nguy hiểm quá.

Thôi dẫu có chết thì một nhà cùng chết chung vậy...

Càng đi sâu vào rừng Đước thì không gian lại càng âm u, trên đầu bầu trời đã bị che khuất bởi trăm ngàn tán cây xanh thẫm. Ngoại trừ tiếng ghe rẽ nước và tiếng chim chóc thú rừng đôi lúc lại kêu lên thì tuyệt nhiên không có ai mở lời nói với ai câu nào, điều này khiến cho Dạ Lý không khỏi bất an.

Sau khi mất một lúc lâu tiến vào sâu bên trong rừng Đước thì chiếc ghe cuối cùng cũng dừng lại ở một bến neo được dựng thô sơ bằng những cây gỗ nối kết lại với nhau thành một con đường dài dẫn vào đâu đó càng sâu hơn nữa.

Bác Hải neo ghe lại tại đây rồi giúp những người phụ nữ bước lên, song ông bèn nhìn Hồng Lệ bằng vẻ mặt nghiêm trọng nhất từ trước đến giờ: "Cô chắc chắn chưa?"

Hồng Lệ dứt khoát gật đầu.

Liền đó, Dạ Lý nghe thấy ông ấy thở dài rồi lại dẫn mọi người tiếp tục đi.

Lần này cuốc bộ rất lâu, Dạ Lý ước chừng chắc cũng khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, đôi lúc có dừng lại nghỉ mệt nhưng rồi không ai bảo ai lại rất nhanh tiếp tục tiến lên.

Cho tới khi điểm đến đã xuất hiện ngay trước mắt thì đôi chân Dạ Lý cũng trở nên tê dại mất rồi.

Phía trước mặt họ là một khu nhà được dựng từ gỗ và mái lá, độ chừng có khoảng 10 căn như vậy nằm lân cận nhau cứ như thể đây là một ngôi làng nhỏ. Nơi này có rất nhiều thanh niên và thiếu nữ, họ hoặc là đang khuân vác di dời những thùng gỗ, hoặc là vây quanh bàn thảo luận về điều gì đó, và cũng có vài người đang luyện tập đấu tay đôi với nhau.

Thật là lạ lùng...

Đoạn, bác Hải xoay lại mỉm cười nói với Hồng Lệ: "Chào mừng đồng chí đã quay trở lại."

Chợt, Nguyễn Thị Quý nãy giờ đang im lặng quan sát thì nay lại giật mình bừng tỉnh, bà trố mắt nhìn khắp xung quanh rồi lại nhìn Hồng Lệ, người đang bối rối muốn giải thích.

"Chị, là người của quân cách mạng?..." Nguyễn Thị Quý run giọng.

"Tôi..." Hồng Lệ gượng gạo gật đầu, xem như là xác nhận.

"Thôi, đi tiếp nào, có người muốn gặp cô lắm đấy." Bác Hải vỗ vai Hồng Lệ rồi mọi người cùng cất bước đi theo.

Tạm gác qua nỗi bàng hoàng này, cả Nguyễn Thị Quý và Dạ Lý bây giờ đều ép mình tập trung vào vấn đề chính.

Bác Hải đưa tất cả đến một căn nhà, bên trong có đặt chiếc bàn dài, đứng ở đầu bàn là một người đàn bà vận áo bà ba màu đen huyền với mái tóc búi cao gọn gàng. Sau lưng bà ta là một tấm bảng có những dòng chữ được viết bằng phấn trắng nhưng đã bị bôi xoá nhoè nhoẹt cả rồi.

"Xin chào đồng chí Hồng Lệ, đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng chúng ta gặp nhau nhỉ?"

Vừa nói bà ta vừa liếc mắt nhìn ra sau lưng Hồng Lệ nơi Nguyễn Thị Quý, Dạ Lý và bé ba đang đứng.

"Chị không nên đưa họ đến đây."

Hồng Lệ thở dài, gượng cười đáp: "Xin lỗi, nhưng cũng không thể bỏ họ ở lại được."

Người đàn bà nọ nhún vai, chìa tay ra ý mời tất cả ngồi xuống.

Thấy mọi sự đã ổn, bác Hải cũng khẽ cúi chào rồi lui gót.

Người đàn bà tự tay rót trà mời mọi người nhưng tuyệt nhiên không ai đả động, có lẽ vì không dám động chăng?

"Tôi cần em giúp." Rốt cuộc Hồng Lệ cũng lên tiếng nói về vấn đề chính,

"Em biết chị muốn gì."

"Vậy xin hãy giúp tôi đưa Nam Sa trở về, được không Ánh Nguyệt?"

Người đàn bà tên là Ánh Nguyệt tỏ ra rất thản nhiên, lắc đầu đáp: "Không được."

"Vì sao!?"

"Có thông tin rằng chiều nay Victor Yves sẽ lên du thuyền cá nhân trở về Pháp, chúng ta không làm gì kịp nữa đâu."

Hồng Lệ siết chặt bàn tay mình, ghìm giọng nói thêm: "Nhưng ít nhất phải có một cách gì đó khác chứ? Mạng lưới của em ở mảnh đất phương Nam này dày đặc như vậy, không lẽ nào không thể cứu về một cô gái nhỏ?"

Ánh Nguyệt bật cười vươn tay nhéo má Hồng Lệ nhanh đến mức khiến bà không kịp né tránh, ngẩn ra như là một thiếu nữ nhìn trân trân đối phương: "Chị gọi con bé đó là cô gái nhỏ ư? Nó thậm chí còn cao hơn cả em nữa đấy, ôi trời nhỏ chỗ nào cơ chứ?"

Nguyễn Thị Quý ngồi ở một bên híp mắt nhìn Ánh Nguyệt như là nhìn một hung thần đáng ghét, cật lực kiềm chế cái miệng của mình để không phải lớn tiếng lúc này.

Như biết được tâm ý của bà, Hồng Lệ chỉ đành luồn tay dưới bàn đặt trên đùi Nguyễn Thị Quý xoa xoa coi như là trấn an.

"Sự xuất hiện của Nam Sa trên cõi đời này là do để thực hiện kế hoạch của chỉ huy, vì đại sự nên tôi đã cam tâm tình nguyện chung chăn gối với Victor Yves. Bây giờ con gái của tôi đã bị bắt đi mất rồi, mọi người không thể cứ như vậy ngoảnh mặt được!"

Lời này của Hồng Lệ mang theo không ít ý tứ bất mãn, điều này cũng khiến Ánh Nguyệt phút chốc trầm tư.

Quả vậy, năm xưa Hồng Lệ tham gia vào tổ chức cách mạng, vì chỉ thị của chỉ huy nên bà đã cố ý tiếp cận Victor Yves để thăm dò và lấy cắp vô số tài liệu quan trọng. Cũng chính vì điều này nên đã dẫn đến những thất bại liên tiếp của Victor Yves trên mảnh đất phương Nam, buộc gã phải trở về nước Pháp.

Nhưng đúng lúc đó thì mọi sự phơi bày, gã phát hiện ra Hồng Lệ chính là một nữ tình báo, nhưng vì tình yêu mà Victor Yves thậm chí đã quỳ xuống van xin bà hãy theo cùng, đáng tiếc Hồng Lệ lại lạnh lùng từ chối...

Hồng Lệ không thể đi theo gã được, càng không thể trở thành một người vợ mà gã mong muốn vì bà còn phận sự với quốc gia và còn cả một tình yêu cần phải lấy lại sau nhiệm vụ này.

Nhưng mà...Hồng Lệ mang thai rồi...

Năm đó bà như phát điên lên vậy, rõ ràng chỉ có một đêm thôi tại sao lại có thể...

Vì nhiệm vụ này mà Hồng Lệ phải từ bỏ Nguyễn Thị Quý, để rồi lặng lẽ nhìn người ấy pháo hồng vu quy, bản thân còn phải tỏ ra vô tâm vô cảm.

Suốt thời gian bên cạnh Victor Yves là đã có hơn ngàn vạn lần bà lén lút đến Cao gia trang nhìn ngắm Nguyễn Thị Quý, thấy người ấy chuyển dạ đau đớn thế nào, hạnh phúc khi được làm mẹ ra sao, và một nhà của họ sum vầy mỗi tối bên nhau vui vẻ đến mức nào. Đột nhiên Hồng Lệ lại ghen tị, lại xấu xa muốn vứt bỏ hết tất cả mà tiến vào nắm tay kéo Nguyễn Thị Quý rời đi, nhưng mà...bà vẫn không làm vậy...

Bà chọn cách câm lặng chịu đựng sự miệt thị của dân chúng và sự ly biệt với người mình thương, chịu đựng suốt mười mấy năm trường...

...

"Này Hồng Lệ, chị sao vậy?" Ánh Nguyệt lo lắng định vươn tay lau nước mắt rơi trên gò má Hồng Lệ nhưng lại bị Nguyễn Thị Quý đi trước một bước.

"Không có gì, đột nhiên nhớ lại chút chuyện cũ thôi."

Ánh Nguyệt gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, dường như là đang suy nghĩ, bà cũng là phụ nữ, tất nhiên không thể nào không chạnh lòng trong câu chuyện bi kịch này.

"Xin em cố gắng tìm cách giúp tôi có được không? Hai má con tôi sẽ mang ơn em suốt đời Nguyệt à..."

"Ơn nghĩa cái gì! Không phải là em không muốn giúp, chỉ là thời gian gấp rút làm gì cũng không kịp nữa rồi."

Nói xong lời này thì tất cả đều bất giác chìm vào thinh lặng.

Chợt, đầu óc Ánh Nguyệt lóe sáng, bà ta dường như vừa mới sực nhớ ra một việc vô cùng quan trọng và hay ho, bèn cong môi nói: "Đáng lẽ đây là thông tin mật, nhưng em biết rõ về mọi người nên nói ra hẳn cũng chả làm sao, hm cùng lắm thông tin bị lộ thì em xử bắn người tiết lộ thôi."

Ánh Nguyệt nói câu này trong khi mắt thì ghim thẳng vào Nguyễn Thị Quý, mà đối phương cũng không hề kiêng dè, nhếch môi tỏ ra rất khinh bạc nhìn lại bà.

Hồng Lệ ngồi giữa cảm giác như có tia sét xoẹt qua, bèn vỗ vai cả hai người coi như đánh thức họ khỏi cuộc chiến ngầm vô nghĩa này.

"Không còn trẻ nữa rồi mà cái miệng của em vẫn độc địa như vậy, diễn xuất dở tệ. Thôi thì nói cho chúng tôi biết đi, rốt cuộc là thông tin mật gì? Nó có liên quan gì đến chuyện đưa Nam Sa về nhà?"

Ánh Nguyệt nghe hỏi thì liền tươi cười vô tư lự, giải thích: "Sắp tới chúng em có một kế hoạch rất lớn, muốn lấy cắp tập tài liệu mà cha của Victor Yves là Draco Yves mang về Pháp từ nước Nam. Chúng em sẽ lợi dụng sở thích tuyển người hầu Đông Á của hắn mà đưa quân mình trà trộn vào tìm cơ hội lấy cắp nó. Sau ba tháng sẽ có một con tàu lớn cập cảng Le Havre, chỉ cần đúng ngày giờ lên tàu theo kế hoạch thì sẽ có thể an toàn trở về An Nam."

Đoạn, Ánh Nguyệt dừng lại vài giây rồi mới nói tiếp: "Trong thời gian ba tháng này người đó phải phụ giúp quân của chúng em tìm tập tài liệu và vừa hay cũng có thêm vài cơ hội để gặp lại Nam Sa. Xong xuôi tất cả sẽ cùng nhau lên tàu trở về nước."

"Được, vậy tôi đi." Hồng Lệ không chần chừ liền quyết định.

Nhưng ngược lại Ánh Nguyệt đã lắc đầu.

"Chị không thể đi."

"Lại làm sao?"

"Mặc dù chị có kinh nghiệm trong công việc tình báo nhưng như em nói, lần này là lợi dụng sở thích tuyển người hầu Đông Á để đưa sang Pháp phục vụ của Draco Yves, mà những người hầu này đều phải là thiếu nữ trẻ chưa từng có chồng con, chỉ trong khoảng mười mấy tuổi. Vậy làm sao chị có thể tham gia được?"

Hồng Lệ nhíu chặt chân mày, đang lúc không biết xử lý thế nào thì đột nhiên Dạ Lý lại giơ tay lên, cất tiếng dõng dạc nói: "Để con đi!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.