Hôm sau, Dạ Lý ra bốt điện thoại gọi cho Lê Duy nhưng mãi chẳng có ai bắt máy, ả thầm nghĩ mà cảm thấy lạ lùng, thường thì chỉ cần gọi vào số này thì nếu không là Lê Duy cũng sẽ có quản gia của hắn hồi đáp, thế nhưng bây giờ tuyệt nhiên chỉ có tiếng tút tút lạnh lẽo từ đầu dây bên kia vọng lại.
"Sao vậy chị?" Nam Sa hỏi.
"Không có ai bắt máy cả, lạ thật. Anh ta làm sao vậy nhỉ?" Dạ Lý nói với Nam Sa mà cũng như tự hỏi chính bản thân mình.
Hai cô gái rảo bước trên hè phố, lòng ngổn ngang khó tả, giờ chỉ có thể đến thẳng nhà Lê Duy để tìm hắn nhưng từ tận sâu đáy lòng Dạ Lý lại đang linh cảm có sự bất an.
Đang đi thì cả hai vô tình chạm mặt với gã giám đốc rạp hát Viễn Đông-Trọng Khương, kẻ hôm nào từng để Dạ Lý thoải mái biểu diễn trong rạp của mình vì sợ cái uy của ngài Đốc phủ. Giờ đây không hẹn mà gặp, Trọng Khương thoáng ngỡ ngàng khi nhìn thấy ả trong bộ vận hết sức đơn bạc, mặc dù đã biết hung tin về gia đình Đốc phủ sứ nhưng tận mặt vẫn khó lòng kiềm chế nổi bất ngờ.
"Ơ kìa, cô hai Cao Dạ Lý kia mà, có phải không?" Sau một thoáng nhạc nhiên Trọng Khương liền bày ra sắc mặt chế nhạo.
Dạ Lý không trả lời, ả cúi gằm mặt kéo tay Nam Sa rời đi.
Nhưng Trọng Khương nào dễ dàng bỏ qua cơ hội lấn lướt, gã muốn bù đắp lại cho mình cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ai/3560126/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.