Nói động đến Dạ Lý, ánh mắt Nguyễn Thị Quý lập tức trở nên hung tợn hơn, những ngày qua bà đã chịu đựng quá nhiều rồi, suốt nhiều năm qua bà cũng chịu đựng quá đủ rồi. Không nhịn nữa, không muốn nhẫn nhịn thêm một giây phút nào nữa, bất cứ ai cũng không thể uy hiếp được người đàn bà này!
“Con tao đã chạy xa rồi, giờ ở đây chỉ có tao và bọn mày thôi…” nói đoạn, Nguyễn Thị Quý ngửa cổ lên trời cười như điên như dại khiến cho cả đám lính đều cảm thấy rùng rợn từng cơn, lại nói: “…Tao thách lũ súc sinh bọn bây dám bước tới đấy, để xem vong hồn của tao báo thù nhanh hơn hay chúng mày bắt con gái của tao nhanh hơn.”
Đám lính này đều là dân An Nam lại đi làm chó săn cho đế quốc Pháp nên khác với bọn da trắng ít tin tâm linh, bọn này hiểu rõ nhân quả nghiệp báo hơn chúng rất nhiều. Vừa nghe Nguyễn Thị Quý nói lại vừa tưởng tượng ra viễn cảnh trong đầu, dưới cơn giông này, lời hăm dọa của một người đàn bà lại trở nên thật hơn bao giờ hết.
Cứ y như nếu ngày hôm nay bọn chúng xuống tay thì oan hồn của Nguyễn Thị Quý sẽ thực sự quay trở về tìm vậy!
Một tên trong số đám lính đến bên gã cai tuần thì thầm nói nhỏ vào tai: “Hay là thôi đi, đây cũng không phải chuyện của chúng ta, chỉ là một ả đàn bà thì có đáng gì chứ?”
Gã cai tuần không phải không biết sợ nhưng quá khứ gã đã phải nhịn nhục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ai/3518679/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.