Ngày mai, ngày mai lại là một ngày mới, một khởi đầu mới.
Khởi đầu, lãng quên nhau.
...
Tờ mờ sáng.
"Chị Nam Sa, chị...vẫn đi làm à?"
Con bé ba quan ngại nhìn Nam Sa, tuy nó không tỏ tường chuyện gì đang thật sự diễn ra nhưng ai nấy trong nhà này đều biết rằng cô hai và con nhỏ người hầu vốn như hình với bóng đó giờ đây đã xảy ra rạn nứt.
Nó cứ ngỡ từ hôm qua Nam Sa đã bị đuổi việc nhưng không ngờ hôm nay lại thấy nàng như thường lệ đeo chiếc khăn trên đầu che đi mái tóc và có mặt từ rất sớm.
Nam Sa cười với nó, đó là một nụ cười buồn bã: "Cô hai không nói là đuổi chị."
"À dạ em hiểu rồi, thôi chị em mình vào mần việc đi."
Mần việc, thật ra nàng bây giờ không có tâm trạng để mần cái chi ngoại việc ngóng trông sự xuất hiện của Dạ Lý. Nhưng Nam Sa không phải kẻ vô trách nhiệm, nàng vẫn đủ lý trí để tạm gác chuyện riêng mà cố gắng chú tâm vào lau chùi quét dọn Cao gia trang cùng những người hầu khác, mặc dù từ sau khi Dạ Lý thân thiết với nàng thì Nam Sa đã không còn phải làm những công việc tay chân như thế nữa.
Cả buổi sáng, nàng đi qua đi lại luôn vô thức bị mất tập trung vào cánh cửa buồng phòng Dạ Lý, nó vẫn đóng kín, im lìm như chính cô chủ của nó lúc này vậy.
Cho đến tận buổi trưa Dạ Lý vẫn chưa xuất hiện, còn Nguyễn Thị Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ai/3377976/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.