Sáng hôm đó, Erza khoác lên mình chiếc áo choàng màu xanh thẫm viền trắng che đi mái tóc đỏ rực rỡ cùng Jellal lên đường. Bầu trời lúc ấy cũng mang một màu xanh mê lòng người như màu xanh của chiếc áo choàng, trong vắt, một màu xanh không bị vẩn trắng - màu sắc của những đám mây. Gió luồng lách trong không gian rộng lớn khẽ đi qua khoảng trống giữa những lớp vải làm tà áo choàng phập phồng nhè nhẹ như đang chơi đùa cùng với gió. Nắng cũng nhẹ nhàng xuyên qua khẽ lá tạo ra những đóm sáng chuyển động qua lại từ tốn trên nền đất.
Erza và Jellal cùng lúc cảm thấy lúc này sao mà yên bình quá. Sự yên bình này không biết có phải là điềm báo cho những gì kinh khủng sắp xảy ra? Không ai có can đảm để trả lời câu hỏi này, vì cuộc sống như là một bộ phim có thật luôn có thể xảy ra bất cứ tình huống khiến ta không thể lường trước, diễn biến luôn khiến ta bất ngờ.
Erza đưa tay kéo mũ áo choàng xuống, cô quay đầu ngắm nhìn hội quán Fairy Tail. Ánh mắt chứa chan biết bao yêu thường. Cảm thấy tay mình có gì âm ấm chạm vào. Cô đưa mắt nhìn thì thấy tay Jellal đang nắm lấy tay cô. Cái nắm tay nhẹ nhàng giản đơn nhưng là thứ họ khao khát rất lâu rồi.
Jellal: *nhỏ giọng* Cảm ơn em, Erza.
Erza mỉm cười, lắc lắc đầu.
Erza: Sao lại cảm ơn chứ. Nhìn anh lúc này chả ngầu như lúc nhỏ. Làm em nghĩ cậu bé khi xưa đã tùy tiện đặt cho em cái tên Erza Scarlet không phải là anh đấy.
Nghe cô chất vấn, Jellal thoáng ngại ngùng. Quả đúng là anh đã khá tùy tiện khi đặt tên cho người khác. Nhưng anh thấy cái tên đó thật sự rất hợp với cô, hợp với mái tóc đỏ rực rỡ tuyệt đẹp. Erza... không thích cái tên đó sao? Jellal có chút lo lắng.
Jellal: Xin lỗi...
Erza nhìn anh lại thấy buồn cười.
Erza: Em rất thích.
Jellal: HẢ?
Erza: Em thích cái tên Erza Scarlet và thích cả người đặt ra nó.
Jellal mất vài giây để hiểu được toàn vẹn câu nói của Erza. Vẻ hạnh phúc không giấu được tên gương mặt anh. Jellal kéo Erza vào lòng và đặt một nụ hôn lên trán cô.
Jellal: Phải sửa chữ “thích” thành “yêu” mới đúng. Anh yêu em Erza.
Mặt Erza đỏ bừng, cô không nghĩ anh lại dám nói thẳng ra vậy. Ahhh, quả thật cậu bé ngây thơ trong sáng ngày nào đã bị thời gian mài giũa thành tên không biết ngại là gì rồi.
(Haina: Anh ấy là trong sáng lắm rồi mới hôn vào trán đó cô. Không là... *cười nham nhở*)
“Khụ khụ”
Tiếng ho gượng gạo không tự nhiên vang lên.
Melody cố gắng đảo mắt đi chỗ khác không nhìn cảnh tính tứ này nhưng thật không thể chịu được nữa rồi... Một mình thật đau lòng quá... Giờ đây cô nhớ Ultear hết sức...
Melody: E hèm... đến giờ lên đường rồi... Hai người... e hèm... xong chưa?
Erza ngại ngùng nhảy ra khỏi vòng tay ấm áp của Jellal. Mặt vẫn còn đỏ bừng.
Erza: *giọng lắp bắp* Đi... đi thôi.
Khi bóng dáng của những chiếc áo choàng xanh đã đi xa, từ trong bụi cây gần đó có bốn người đi ra, mặt hết sức gian tà cùng cười khằng khặc vài cái.
Natsu: Há há. Không nhờ Erza cũng có vẻ mặt đó.
Lucy: Haha... *hắn giọng* Nhưng rình mò người khác là không nên.
Gray: Đây đúng là một khám phá thú vị.
Juvia: Juvia chỉ đi theo Gray-sama thôi.
Gray: Mà không nhờ Jellal và Erza lại mãnh liệt vậy.
Nghe thế Juvia bay đến ôm tay Gray.
Juvia: Gray-sama. Chúng ta cũng mãnh liệt thế nhé. À không, mãnh liệt hơn thế nữa cơ. Juvia yêu Gray-sama nhất.
Juvia nói với vẻ hùng hồn. Trong lòng Gray thoáng rung động nhưng bề ngoài vẫn giữ vẽ trầm tĩnh. Đưa tay búng trán Juvia.
Gray: Bớt nói nhảm đi.
Natsu và Lucy đứng cãnh đó chứng kiến cảnh tượng này thì lại cười phá lên.
Natsu: Khi mày thấy ngại ngùng luôn nói câu đó Gray à.
Không để Gray phản ứng câu nói của Natsu thì Juvia đã nhào đến nhanh nhảu hôn trộm má anh một cái. Gray bất ngờ, anh cảm nhận được làn môi mềm mại của cô chạm vài má anh. Cảm giác này... thật tuyệt a!
Nhưng tên Natsu vẫn còn đó, Gray nắm tay kéo Juvia đi.
Gray: Bọn tôi về hội trước.
Natsu: *nói vọng theo* Chúc vui vẻ.
Nói xong Natsu chợt nhớ ra một chuyện. Cậu lấy trong túi ra hai chiếc chìa khóa, đặt vào tay Lucy.
Natsu: Yukino gửi găm những người bạn của cô ấy cho cậu.
Gần đây có khá nhiều chuyện xảy ra nên Natsu đến giờ mới đưa cho Lucy hai chiếc chìa khóa cung hoàng đạo vàng cuối cùng. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô ấy Natsu có chút buồn. Cậu kể lại mọi chuyện từ Sting cho cô nghe, cố gắng dùng từ nhẹ nhàng nhất để Lucy tránh đau lòng. Natsu thấy trong lúc nghe cậu kể, tay Lucy ngày càng nắm chặt hai chiếc chìa khóa hơn. Ánh mắt Lucy đượm buồn.
Natsu: Mọi chuyện là như vậy. Hiện giờ Yukino đã không sao nhưng... cô ấy không thể làm pháp sư được nữa... Sting và Rogue cũng ở lại Magnolia để tiện chăm sóc Yukino đang ơ nhà bà Porlysia.
Lucy nhắm mắt lại một chút để ổn định tâm trạng. Đưa tay đánh nhẹ vài ngực Natsu.
Lucy: Sao cậu không nói với tớ sớm hơn hả Natsu...
Natsu im lặng một lúc. Vì cậu muốn đợi Lucy khỏe mạnh mới nói ra việc này. Cậu biết Lucy luôn quan tâm đến mọi người, đôi khi cô còn đặt bạn bè lên trên bản thân. Natsu không muốn cô phải chịu nhiều đã kích cùng một lượt.
Natsu kéo Lucy lại gần cậu, đưa tay năng cằm cô lên và đặt xuống một nụ hôn. Lucy hoảng hốt vì không nghĩ Natsu sẽ hôn mình vào lúc này.
Natsu cảm nhận làn môi mịn màng mèm mại như cánh hoa đào của Lucy hơi run rẩy. Không quá hấp tấp. Cậu nhẹ nhàng mơn trớn môi cô, cảm nhận vị ngọt thấm vào lưỡi. Tay cậu không kiềm được luồn vào mái tóc mượt mà. Mũi tham lam hít hà mùi hương nhè nhẹ của sữa toát ra từ Lucy. Lưỡi cậu bị sức quyến rũ của cô mê hoặc khiến nó luồn vào sâu hơn và muốn khám phá thêm nữa. Nhắm nháp thỏa thích rồi Natsu mới lưu luyến rời môi cô, Lucy mềm nhũn hoàn toàn tựa hẳn vào người cậu. Má cô đỏ ửng và đôi mắt hơi ươn ướt khẽ chớp chớp.
Natsu: Cậu là người quan trọng nhất của tớ Lucy.
--------End chap 55--------
Haina: Khà khà. Chap này hôn nhiều nhỉ =))) chỉ là con tác giả đang viết về những nụ hôn a~~~ Cn có chap mới bù cho tuần trước không ra nhé.:3
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]