"Được không, An Nại?"
Từ nhỏ An Nại rất ít khi khóc nên cô cũng không muốn nhìn người khác khóc.
Có đôi khi, An Nại cảm thấy cô thật sự có một trái tim rất mạnh mẽ, cô chưa bao giờ muốn dùng nước mắt để tìm kiếm sự thương hại của người khác, vậy nên cô cũng không vì những giọt nước mắt của người khác mà thương hại họ. Từ Y Y thực đáng thương, nhưng khi An Nại nghe những lời Từ Y Y vừa nói, lại cảm thấy có chút khó tin.
Cô không biết vì sao Từ Y Y muốn nhờ cô giúp đỡ, càng không hiểu Từ Y Y nghĩ gì mà muốn cô nuôi hộ một đứa trẻ...... Còn nói chuyện thoải mái như vậy.
Năm ấy ngay cả khi An Nại mang thai cô còn chẳng nghĩ đến chuyện giữ lại Đoàn Đoàn, giờ sao có thể đồng ý nhận con của Từ Y Y về chăm sóc chứ?
"Không thể."
An Nại thẳng thắn cắt ngang lời Từ Y Y nói, giọng điệu từ chối rõ ràng lưu loát, tuyệt đối không dây dưa lằng nhằng.
Hiện giờ Từ Y Y thực đáng thương, nhưng An Nại cũng không nghĩ vì thương hại cô ta mà mình nhận nuôi một đứa trẻ không có quan hệ gì với cô, còn phải giấu diếm thân thế của nó, tự coi như cô mới là người sinh nó, sau này cũng phải yêu thương và quan tâm nó như Đoàn Đoàn, hơn nữa Đoàn Đoàn còn phải nhận trách nhiêmlàm anh hai tốt, nhường nhịn "em trai" Hoặc "em gái". Nếu làm vậy là không công bằng với Đoàn Đoàn và cũng chẳng khác gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nai-ha/3292460/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.