Dưới ánh đèn ngủ màu vàng cam thì con người mạnh mẽ áp chế như Sở Hà cũng trở nên mềm mỏng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cảm giác dịu dàng ấy chẳng chân thực chút nào.
Tay anh còn đang đặt trên đầu giường cô, anh cúi người xuống chặn ánh sáng từ ngọn đèn trên cao, tạo một cái bóng mờ trên gương mặt cô.
An Nại theo phản xạ nhanh chóng đưa tay lên che miệng mình, nhưng Sở Hà chỉ huých nhẹ trán mình vào trán cô kiểm tra nhiệt độ, trán anh lạnh hơn tay anh, còn ướt nhẹp. Lần này Sở Hà thật sự chỉ chạm nhẹ một cái, rồi đứng thẳng người dậy nói chắc nịch:“Em sốt rồi .”
“Oh……” An Nại kéo chăn cao qua đầu che mặt, giọng nói truyền ra từ trong chăn có chút ngượng:“Tôi ngủ một giấc sẽ khỏe lại thôi.”
“Thuốc anh mua lần trước em để đâu rồi?” Sở Hà hỏi một tiếng, sau khi nhận được đáp án thì xoay người tới thư phòng tìm thuốc cảm mạo, anh nhớ An Nại đã đặt hòm thuốc ở tầng dưới cùng của giá sách, Sở Hà dựa vào ký ức mà mở thử một cửa tủ, quả nhiên tìm được một hòm thuốc gia đình màu trắng, trong hòm thuốc nhỏ của An Nại sắp xếp các loại thuốc đâu ra đó, nên anh nhanh chóng tìm đến thuốc cảm và thuốc hạ sót.
Sau khi tìm được thuốc Sở Hà lại để hòm vào đúng vị trí của nó, nhưng để thế nào cũng không đóng vừa cửa tủ, anh dùng sức đập mạnh cánh cửa một cái, một cuốn album rất dày từ giá sách rơi xuống mặt đất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nai-ha/3292438/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.