“Ngoan ngoan!” An Nại nhéo hai má Đoàn Đoàn mà nựng, nghĩ đến chiếc di động trong cặp sách của Đoàn Đoàn, cô cúi người ngoắc lấy ngón tay cái bé tí của cu cậu,“Ba ba hỏi con cũng không được kể cho ba nghe nhé.”
“Dạ!” Đoàn Đoàn gật gật đầu chắc nịch.
……
Gọi điện thoại cho An Nại nãy giờ cũng không có người nghe máy, Sở Hà vội vã chạy vào thang máy, thang máy vừa dừng lại anh liền xông tới mở cửa, trong phòng khách vẫn tối đen không bóng người, anh gọi một tiếng Nại Nại không có ai đáp lại, lại gọi tên Sở Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn cũng không lon ton chạy tới cười với anh như mọi ngày.
Sở Hà tìm toàn bộ các phòng một lượt mới nhận ra An Nại và Đoàn Đoàn đều không có ở nhà, nhưng trong nhà lại không thiếu gì cả. Sở Hà hốt hoảng, trời cũng đã khuya thế này, An Nại còn dẫn Đoàn Đoàn đi đâu rồi?
Trong phòng khách trống rỗng lớn như vậy, trong lúc nhất thời Sở Hà có chút không quen lắm.
An Nại không nhận điện thoại, sau khi Sở Hà gọi thêm mấy lần nữa, suýt nữa không kiềm chế được mà muốn đập tan cái điện thoại luôn, đến bây giờ anh mới nhận ra đến một số điện thoại của bạn bè An Nại anh cũng không có!
Đã muộn như vậy rồi, An Nại lại là một cô gái xinh đẹp dẫn theo một đứa bé đi lung tung ngoài đường thì nguy hiểm cỡ nào!
Ngón tay Sở Hà nhanh chóng lướt trong mục danh bạ, trượt được một nửa đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nai-ha/3292424/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.