Chương trước
Chương sau
“Không được! An Nại!” Dường như đang lúc An Nại muốn nhảy xuống thì bỗng nghe thấy tiếng thét chói tai của Lâm Dao Dao, cô quay đầu nhìn Lâm Dao Dao một cái.

Lâm Dao Dao đang đứng cách đó không xa, bị dọa nên mặt trắng bạch cả ra. Cô ta vừa bước từng bước nhỏ dần dần tiến sát về phía cô, vừa thận trọng an ủi tinh thần cô:“Nại Nại, cậu mau xuống đi, cậu đừng như vậy, mình thật sự không cố ý đâu, mình định nói với Diệp Mộng để cả hai cùng nhau nghĩ cách giải quyết, mình không ngờ cậu ta sẽ đi nói lung tung như vậy, Nại Nại, xin lỗi xin lỗi cậu, đều là lỗi của mình hết……”

An Nại biết Lâm Dao Dao đang sợ hãi, bây giờ tuy cô là cái đích để mọi người chỉ trích, nhưng nếu cô nhảy lầu tự tử, người bị lên án sẽ biến thành Lâm Dao Dao. An Nại không thèm để ý đến cô ta, cô lùi một chân về, hai tay vịn lan can dễ dàng nhảy lên mà ngồi trên lan can sắt.

“A a a……” Cô vừa cử động thì Lâm Dao Dao bỗng hét lên một tiếng, tiếng hét kinh dị chạy qua màng nhĩ chui tọt sâu trong tai.

Nếu không phải An Nại đang vịn chặt lan can, thì chắc cô cũng bị tiếng hét chói tai bất thình lình của Lâm Dao Dao dọa mà ngã xuống. Cô thoải mái ngồi trên lan can, phía sau không có nơi tựa, phía dưới chính là bãi cỏ dưới tòa nhà thực hành – đây là khu học dành riêng cho lớp mười hai. Sau khi An Nại điều chỉnh xong tư thế ngồi thì không có động tác tiếp theo nữa.

Cô nhớ rõ năm đó một nữ sinh ở trường cao trung Tây đại mang thai cuối cùng không chịu nổi sự bàn tán của mọi người, thả mình tự tử ở trên sân thượng của tòa nhà bảy tầng cách đó không xa, kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi của cô ấy. Năm đó khi cô nghe kể về chuyện đó, còn cảm thấy chuyện đó không thể nào xảy ra với mình.

Thật không ngờ, vài năm sau, cũng chính cô đang ngồi trên sân thượng này.

“Hu hu……” Thấy cô còn chưa buông tay đang vịn lan can, Lâm Dao Dao xoa xoa lồng ngực thở phào một hơi nhẹ nhõm, ra vẻ thoải mái nói:“Tôi còn nghĩ cậu định nhảy lầu……”

An Nại nhìn cô một cái, mặt không biến sắc nói:“Cậu nghĩ hay thật.”

“……” Lâm Dao Dao cắn làn môi, giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở:“Vậy cậu xuống dưới đi được không? Nại Nại, ngồi đó rất nguy hiểm, mình sai rồi mình sẽ đi nói với mấy cậu ấy là đùa thôi, mình sẽ lập tức đi nói với bọn họ cậu không mang thai, cậu mau xuống đi.”

Lâm Dao Dao vẫn đứng cách cô một khoảng không xa khóc lóc thút thít giải thích.

An Nại nhìn vẻ mặt kia của Lâm Dao Dao, cảm thấy thật ghê tởm. Cô tuyệt đối không muốn thừa nhận, lúc này cô đang vô cùng tuyệt vọng đau lòng, có một phần là vì sự phản bội của Lâm Dao Dao. Người bạn tốt của cô một tay đẩy cô lên sân thượng, bây giờ lại dùng vẻ mặt oan ức kể khổ với cô……

Đương nhiên An Nại không xuống, cô ngồi trên chiếc lan can mảnh mai kia, gió vừa thổi cả người cô lung lay như sắp ngã .

Chỉ cần cô buông tay ra, mọi chuyện sẽ kết thúc. Cô sẽ không bị người ta chỉ trỏ, sẽ không bị đuổi học, sẽ không rơi vào hoàn cảnh khó khăn mà ngay cả một người ở bên tâm sự cũng không có nữa.

Nhưng thật ra, cô không cam lòng.

Cô đã cố gắng lâu như vậy…… Thật sự không muốn trong thời điểm khó khăn nhất lại thả mình tự tử, để rồi sau này trở thành đề tài câu chuyện trong lúc trà dư tửu hậu của mọi người.

An Nại ngồi trên sân thượng, trên đỉnh đầu là mặt trời chói chang, cuộc đời của cô giống như vầng mặt trời cao chói lọi kia vậy, cô còn một con đường rất dài phải đi phía trước.

Cô lại nhớ tới ba rồi.

Cô là đứa con gái duy nhất của An Lan. Khi ba cô nằm trên giường bệnh vẫn nắm tay cô thật chặt, ổng há miệng thở hổn hển nhưng lại không nói được một lời với cô. Cô nhìn ba mình, một người đàn ông luôn hoàn hảo trong mắt cô giờ đây lại rơi nước mắt run run nằm trên giường bệnh. Khi đó cô không hiểu gì cả, ba cô khóc còn cô ngồi bên giường bệnh cũng chỉ biết nắm lấy tay ba mà khóc cùng. Sau này cô mới hiểu tâm trạng của ba mình lúc đó, khi ông nằm trên giường bệnh, bất lực nhìn thời gian còn lại của đời mình chỉ được tính theo đơn vị bằng giây, nghe con gái mình khóc thảm thương như thế nhất định tim đau như dao cắt. Cô vốn là bảo bối ông yêu thương nâng niu trong tay, là vướng bận duy nhất còn lại trên đời này của ông, nếu như có thể, ông không muốn để cô một mình cô đơn giữa thế giới rộng lớn vô tình này.

An Nại ngẩng đầu nhìn mặt trời, cô muốn tiếp tục sống mà còn phải sống thật hạnh phúc nữa.

Cô không thể bị đuổi học, không thể bị phê xấu vào học bạ, không thể hủy cuộc sống của mình ngay lúc chuẩn bị thi đại học thế này.

An Nại ngồi im trên lan can đợi đến khi thầy chủ nhiệm lớp và lãnh đạo nhà trường cùng lên đây. Vài năm nay cao trung Tây đại có rất nhiều học sinh tự tử, bời vì phương pháp giáo dục của trường vốn đã rất khắc nghiệt, hành động này của cô đã khiến thầy chủ nhiệm rất sợ, vì cô vốn là học sinh cưng của ông, vừa lên sân thượng ông liền chạy tới sốt sắng gọi tên cô –“An Nại, An Nại.”

“Thầy……” An Nại sụt xịt mũi, nhẹ giọng nói:“Thầy, em không muốn bị đuổi học.”

“Được, được” Thầy chủ nhiệm không đợi ban lãnh đạo nhà trường đứng bên cạnh tỏ thái độ đã ngay lập tức đồng ý với cô:“Em xuống đây đi, thầy hứa với em, em sẽ không bị đuổi học, chúng ta về lớp cố gắng ôn tập, em là đứa học sinh thầy tự hào nhất, thầy còn chờ em thi đậu học viện Tây Đại để trường mình còn thưởng cho thầy chứ.. xuống đây nào.”

An Nại nhìn thầy hiệu trưởng đứng bên cạnh, thầy hiệu trưởng cũng nghiêm túc mà gật gật đầu:“Thầy cũng hứa với em.”

“Không sao đâu em à.” Ông nói xong thì bước từng bước tới gần lan can đỡ An Nại nhảy xuống, lúc An Nại vừa chạm chân xuống đất, cô mới nhận ra hai chân cô cứ như nhũn ra rồi.

Cô thật sự còn quá nhỏ, quá yếu ớt, cô độc lẻ loi một mình với hai bàn tay trắng, chỉ có thể dùng tính mạng của mình làm lợi thế hy vọng trường học sẽ nhượng bộ, may mắn là trường học địa ngục thứ hai của thành phố C thật sự không điều tra kĩ chuyện của cô mà tha cho cô một con đường sống .

Cao trung Tây đại dùng mọi cách áp chế chuyện này, đội ngũ giáo viên cũng chỉ giải thích với mọi người trong trường là các nữ sinh trêu đùa nhau. Xét thấy chuyện này đã tạo ra ảnh hưởng nghiêm trọng với nhà trường hơn nữa cũng ảnh hưởng đến người trong cuộc, ban lãnh đạo nhà trường hứa sẽ làm rõ ràng mọi chuyện tìm ra người tung tin đồn nhảm xúc phạm uy tín của trường và danh dự học sinh trong trường, đồng thời nhà trường nhất định sẽ nghiêm túc lắng nghe ý kiến phản hồi của học sinh.

Thật ra dù có làm gì vẫn không xua tan được mấy lời đồn đại, chỉ là ánh mắt của mọi người nhìn cô không lộ liễu như trước nữa mà thôi. Vì cũng tới gần ngày thi đại học toàn quốc, nên mọi người đều vùi đầu tập trung dồn hết sức lực vào trận chiến cuối cùng mà cố gắng cho tương lai của mình, nên cũng không còn sức đâu mà bàn tán về chuyện của cô nhiều nữa.

Không sao, không bị đuổi học là may lắm rồi. An Nại tự nhủ, chỉ cần bỏ đi đứa bé này là được rồi, cô có thể cầu xin Từ Tư Khởi.

Từ Tư Khởi đưa Từ Y Y đi Mỹ một thời gian, không biết vì nguyên nhân gì bỗng nhiên lại quay về nước, mấy ngày trước còn tới nhà họ Sở tìm Sở Dập mấy lần, sau khi bị Sở Dập mặt lạnh đuổi đi thì không biết xấu hổ mà bỏ đi, nghe nói sau đó bà đã mua được một phòng chung cư ở gần đó.

Chuyện Từ Tư Khởi trở về, bà cũng không hề nói cho An Nại biết.

Nếu không phải cuối tuần An Nại về nhà mà chạm mặt với Từ Tư Khởi đang vội vàng chạy ra thì cô cũng không biết mẹ cô đã trở về.

Cô không dám tìm Sở Dập hỏi địa chỉ của Từ Tư Khởi, chỉ đành đến trước cổng trường Từ Y Y chờ cô, đợi sau khi Từ Y Y tan học thì cô lặng lẽ đi theo sau Từ Y Y đến nhà bọn họ tìm Từ Tư Khởi, sau khi thấy cô thì Từ Tư Khởi hơi ngạc nhiên, bà mở cửa bào cô đi vào, cầm một đôi dép lê duy nhất tới cho cô.

An Nại trên lưng đeo cặp sách, trong lòng liền cảm thấy lạnh lẽo, đây là mẹ của cô, đây là nhà của mẹ cô. Vậy mà cô đứng ở ngoài cửa dùng dép của khách, đứng bên cạnh là Từ Y Y với vẻ mặt khó chịu.

Sau khi thay dép lê vào nhà, An Nại khách sáo ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt Từ Tư Khởi mơ màng ngồi đối diện với cô, mất tập trung mà hỏi cô:“Con nói đi, có chuyện gì?”

Cô nhỏ giọng khó khăn lắm mới nói được một câu:“Mẹ, con có thai rồi, mẹ có thể giúp……”

Nghe vậy Từ Tư Khởi liền đứng bật dậy cắt ngang lời cô,“Cô mang thai! Sao cô từng tuổi này rồi vẫn cứ để mẹ cô lo lắng cho từng chút một như vậy? Mười bảy tuổi đã mang thai có thấy xấu hổ không ?!” Bà bước về phía cô, cầm hộp sơn móng tay màu hồng cứ thế đập vào gáy cô,“Sự nghiệp của tôi cũng bị Sở Dập phá hủy, cô thì không để tôi bớt lo dược tí nào, cô xem mẹ cô còn chưa đủ khổ hay sao ?!”

Trước khi An Nại tìm đến Từ Tư Khởi đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng uy lực của cái màn chửi bới dai dẳng dù có nghe hàng nghìn lần thì cũng chẳng giảm đi được chút nào.

Từ Tư Khởi phiền não đi tới đi lui trong phòng khách, ném lớp đắp mặt nạ lên bàn trước mặt cô rồi hỏi :“Con của ai? Tôi hỏi cô đứa bé kia là của ai ? !”

Cô không nói gì, Từ Tư Khởi như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó rồi bà nắm chặt cánh tay cô mà hỏi :“Có phải của Sở Hà không?”

“Sao cô có thể nhẫn tâm như vậy?” Từ Tư Khởi dừng lại một chút rồi đột nhiên nói:“Lúc tôi…… mang thai cô, tôi cũng đâu bỏ cô, bây giờ cô không nhịn nổi mà mang thai còn muốn xoá sạch đứa bé! Sở Hà đâu, bắt nó chịu trách nhiệm! Cô đi tìm nó, à thôi thôi… cô đưa số điện thoại của Sở Hà đây, để mẹ gọi thẳng cho nó!”



An Nại ra khỏi nhà Từ Tư Khởi như muốn trốn, cô nhanh chóng gọi xe taxi rời đi.

Hôm ấy còn cách ngày thi đại học toàn quốc hai lăm ngày đếm ngược.

An Nại tìm một phòng khám nhỏ, bác sĩ của phòng khám nói vì cô còn quá nhỏ …… Lại không có người lớn đảm bảo nên ông không dám làm, sợ sẽ có tai nạn chết người.

Sau đó, Dung Giản cầm di chúc của An Lan đi tìm cô, An Lan đã giấu Từ Tư Khởi viết một tờ di chúc rồi giao cho luật sư của mình, cũng chính là ba của Dung Giản. An Lan để lại cho cô một lượng di sản lớn, trước đó ông đã giao cho luật sư nhờ ông ta giúp mình bảo vệ di sản, chờ khi cô tròn mười tám tuổi sẽ giao lại cho cô.

Nhưng ba của Dung Giản đã qua đời từ mấy năm trước, Dung Giản mở két sắt cá nhân của ông mới biết được tờ di chúc này. Sau đó lại nghe được lời đồn ở cao trung Tây đại, anh ta liền mau chóng đem tờ di chúc này giao lại cho cô.

An Lan có một bệnh viện tư nhân mang tên ông, An Nại quyết định sẽ phẫu thuật ở bệnh viên nhà mình.

Rồi hôm ấy khi cô đang xếp hàng ngoài hành lang chờ đến lượt thì Sở Hà bỗng xuất hiện.

……

“Ma Ma.”

An Nại hồn hồn trở lại, khi vừa nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn đang ngẩng mặt lên nhìn mình thì cô có cảm giác cứ như vừa trải qua một đời vậy.

Đoàn Đoàn nhón mũi chân vươn tay xoa xoa mắt cô, bé vịn hai tay vào đùi cô cố gắng trèo lên người cô, nhỏ giọng nói:“Ma ma đừng…khóc.”

“Ừm” Cổ họng An Nại có chút nghẹn, cô gật gật đầu, ôm Đoàn Đoàn tới phòng nghỉ rồi rót cho mình và Đoàn Đoàn một người một cốc ca cao nóng.

Thả Đoàn Đoàn xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh cô để bé con tự ôm cốc uống, An Nại cầm cốc của mình tựa lưng vào cửa sổ, luồng hơi ca cao nóng thơm nồng lượn lờ bay lên rồi phả hơi vào mắt cô. Cô xoa xoa mắt, sau khi uống một ngụm ca cao mới có cảm giác ấm áp.

Cô quay sang nhìn Đoàn Đoàn, cu cậu đang ôm cốc nước sôi mà uống một ngụm lớn, hai mà cũng phồng lên giữ nước trong miệng vì nóng. Như là nhận ra cô đang nhìn mình, bé con cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.

Bé còn quá nhỏ, bé cũng rất giống cô hồi xưa.

Rất nhiều người nói, có mẹ trước rồi mới có ba. Năm đó An Nại có ba trước sau đó mới có mẹ kế. Ngay từ đầu cô đã không thích Đoàn Đoàn, sau này cô đã nghĩ, năm đó cô không thể giữ Đoàn Đoàn, nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, cô có thể ở bên cạnh bé con khi bé cần mẹ nhất.

Thật ra…… cô cũng có chút hối hận . Sau khi biết hôm đó mình uống say rồi tỏ tình thì cô đã hối hận .

Cô phong tỏa miền ký ức đó trong lòng, kiên cường coi như không có chuyện gì mà sống, thậm chí cô có thể đối xử tốt với Đoàn Đoàn dù chẳng ai đối xử tốt với cô. Nhưng một khi có người xé nát cái vẻ bình tĩnh bên ngoài ấy, bắt cô phải nhớ lại chuyện dó, thì trong đầu An Nại chỉ có một suy nghĩ đang dần trở nên mạnh mẽ : đó là tránh Sở Hà thật xa.

***

Sau khi kết thúc cuộc họp dài dòng, Sở Hà trở về văn phòng cảm thấy có chút nhàm chán, anh theo thói quen tiện tay lướt Weibo nhìn trang cá nhân của Thách Anh Làm Gì Đấy, vừa vào thì thấy số người theo dõi An Nại tăng lên không ít, số comment trên status mới nhất của Thách Anh Làm Gì Đấy cũng tăng lên gấp mấy chục lần trước đó.

Sở Hà nhấn mở bình luận status mới nhất, tất cả đều là những bình luận chửi nhau nhốn nháo hết cả, Sở Hà chau mày mở bình luận được theo dõi nhiều nhất–

Dao Đến Dao Đi: Lâm Dao Dao, nữ thần mau xem đi, đây là mắt nhìn người của nam thần đấy, con bé này chưa kết hôn đã mang thai, nhất định năm đó đã muốn phá thai, mẹ gì độc ác như vậy, bây giờ lại muốn dựa vào con trai để bám lấy đại gia, ghê tởm quá đi!

“Xoảng.”

Sở Hà lật đổ chiếc laptop đang nằm trên bàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.