“Ừm.” An Nại gật gật đầu chắc nịch.
Sở Hà tức đến nổ phổi, chính cô khiến anh bối rối cả đêm hôm qua, toàn thân cứ đắm chìm trong cảm giác vui mừng như điên mà không ngủ được, kết quả là sáng hôm sau An Nại nói với anh cô quên hết rồi!
“Không sao,” Sở Hà không tức giận mà ngược lại anh vô cùng bình tĩnh, anh ôm Đoàn Đoàn đặt sang một bên, một tay vòng qua eo An Nại tiến sát tới gần cô,“Vậy để anh nhắc lại cho em nhớ.”
An Nại bị anh dồn ép lùi lại gần đầu giường không có đường lui, cô cũng không muốn lùi bước, thản nhiên ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Sở Hà. Bọn họ cách nhau thật sự rất gần, đôi đồng tử đen bóng của Sở Hà mang lại cho cô một cảm giác sâu xa không đoán được, anh mím môi để sát vào lỗ tai cô, hơi thở phả lên vành tai cô:“Tối hôm qua anh đi đón em, em làm nũng muốn anh cõng em, em ôm cổ anh nói em thích anh… còn hôn anh nữa.”
Kỳ thật An Nại cũng không phải kiểu người trời sinh sau khi say rượu thì không được nhớ gì, sau khi được Sở Hà nhắc lại từng chút một, thì trong đầu cô liền hiện lên vài hình ảnh ngắt quãng — Sở Hà ôm khiến cô không thoải mái, sau đó cô nói với Sở Hà anh cõng em đi……
Trên đường Sở Hà cõng cô về nhà dường như cô đã nói với anh rất nhiều chuyện, lúc đi đến bờ sông thấy vài nam sinh nữ sinh đang nghịch pháo hoa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nai-ha/3292420/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.