*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đã ba ngày kể từ đêm hoa chúc, tức là đã ba ngày ta cùng tên họa bì đáng xẻo ngàn lần kia làm chuyện hoang đường, cũng là ngày thứ ba chúng ta chia phòng ở riêng, cuối cùng ta cũng chịu hết nổi, tính tẩu xác về ổ. Nhưng vừa nghĩ chuyện phải đối mặt với thứ cay nghiệt, ngang ngạnh, còn cả dặt dẻo ở nhà, lại nghĩ đến tân hôn đã quá ba ngày, việc để càng lâu càng mờ ám, ta một tí dũng khí cũng không có.
Mãi đến khi bóng đổ thành màn trên khung giấy, song cửa phía nam ló tia sáng nhàn nhạt.
Ta phủ thêm ngoại y, xuyên qua bình phong nơi hành lang gấp khúc, đi tới hậu viện Hoa phủ.
Nơi này hoa cũng như hồn, vốn đã không có lấy một tia sinh mệnh, hoặc từ lâu đã kết liễu mệnh số, bởi vậy trong viện luôn là cánh hoa phiêu đãng, đem nhãn mục hóa đỏ. Trong viện kê một tràng án, giấy Tuyên Thành đề kín chữ theo mép án lả xuống, bút lông tựa sáo trúc nâng giữa không trung. Hoa Tử Tiêu đứng trước bàn, đè một bên ống áo, để lộ một đoạn cánh tay thon dài, cầm bút đề chữ họa tranh trên giấy Tuyên. Giấy thuần trắng, mực đen đặc, duy có cánh hoa rơi hỗn loạn, đòi cùng thơ họa tranh sắc khoe hương. Cánh hoa tị với bức họa, lại không tị với kẻ tác họa, Hoa Tử Tiêu khóe miệng hàm tiếu, ngón tay gầy mảnh gạt cánh hoa sang một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nai-ha-thien-lai-chi-dien/1507647/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.