Đột nhiên bị chỉ trích khiến ta nhất thời choáng váng. Đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, ai ngờ Dương Vân đã đế thêm một câu:
“Ta không thể giết ngươi. Tự ngươi kết thúc đi.”
Hóa ra là chết đi thành quỷ cũng có thể chết thêm lần nữa. Có lẽ hắn nói không rõ ràng, ta im lặng một lúc mới hỏi câu hỏi trọng điểm: “Kết thúc thế nào?”
Dương Vân nhìn ta, ánh mắt kiên định không dời, không trả lời. Giành co suốt một khắc, bỗng có một thanh âm vang lên từ góc tường: “Đông Phương tiểu thư, ta mới chết không được mấy canh giờ cũng biết quỷ có thể nhảy Nại Hà tự sát, tiểu thư chết lâu vậy mà còn không biết? Ha ha, lạ thật đấy.”
Vừa nghe giọng nói này, da đầu ta run lên. Lúc này mới thấy một nữ tử áo trắng đứng ở góc tường.
Ả tên Diệu Nhiễm, là tì nữ từ thanh lâu theo Lãnh Dung vào cung, không có sức uy hiếp như Lãnh Dung, nhưng khó đối phó hơn Lãnh Dung. Cho tới giờ thì chưa làm chuyện gì xấu, nhưng có một cái lưỡi ba tấc hư hỏng người thường không sánh nổi. Thanh lâu là chốn lắm người nhiều miệng, chỉ cần nói về ta thì ả sẽ xin một chân, lấy thái độ bình tĩnh xa cách phê phán ta từ đầu tới chân, nhân tiện cũng nhắc tới chuyện Thiếu Khanh Dương Vân… Tóm lại, tin đồn ta ở kinh thành mang danh khắc phu mệnh tiện truyền rộng thế không thể không kể tới cống hiến của ả.
Ta nhìn thoáng qua Diệu Nhiễm, lại nhìn Dương Vân: “Ý chàng là ta giết cô ta?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nai-ha-thien-lai-chi-dien/1507645/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.