Chuyện cũ của Dương Vân và Lãnh Dung tuy rằng rất đẹp, nhưng vẫn là kết thúc bi kịch, từ đầu tới cuối hai người bọn họ ngay cả cơ hội lén hẹn ước cả đời cũng không có, theo lý mà nói ta là thê tử duy nhất của hắn. Nhưng mà khi hắn còn sống, chẳng nói chẳng rằng cho ta một vố đâu, bản thân lại chạy sang một bên hưởng lợi, điều này khiến ta không thể không đề phòng. Ta nhìn nhìn tứ phía: “Thê tử kết tóc sao?”
Dương Vân nhìn ta càng thêm cổ quái, nhìn tới nỗi cả người ta không thoải mái. Rốt cuộc, hắn nửa cúi đầu, thấp giọng nói: “Phu nhân, năm đó là ta có lỗi với nàng.”
Dương Vân nói: “Ta biết nợ nàng ta không trả nổi, cho dù là nguyên nhân gì, ta cũng đã sai. Nhưng mà, trong đó vẫn có chút nỗi khổ khó nói, không biết nàng có muốn nghe ta giải thích không?”
“Nỗi khổ…?” Ta nắm chặt nắm đấm, nghe giọng nói của chính mình run rẩy. “Chàng cũng làm tới đó rồi, còn có nỗi khổ sao?”
Dương Vân chưa kịp trả lời, Nhan Cơ ngoài kia đã lớn tiếng gọi: “Nương tử, nàng đang nói chuyện với ai thế, mau ra đây, ta thấy một người!”
Dương Vân nhìn hướng Nhan Cơ: “Hoàn cảnh bây giờ không tiện nói, ta không muốn mang phiền toái cho nàng. Mấy ngày nữa ta đều ở chỗ Sở Giang vương, nếu nàng cân nhắc kỹ, muốn cho ta cơ hội nữa… có thể tới tìm ta.”
Dương Vân hóa thành lửa đen rời đi. Ta vẫn còn đang hoảng hốt, thì đã bị Nhan Cơ kéo ra khỏi cổng thành. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nai-ha-thien-lai-chi-dien/1507640/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.