Phát hiện bí mật lớn bằng trời này, ta thật sự nhịn không được phải tìm cười nói hết. Vốn là muốn nói với cha, nhưng cha đang bận chơi, rồi lại lãng tử hồi đầu quay về Diêm vương điện làm chính sự. Hồ ly lẳng lơ kia mang sẵn vẻ mặt không đáng tin. Vô Thường gia rất đáng gửi gắm, nhưng động vào cái kẻ công tư phân minh như y, ta cũng chẳng dám nhiều lời. Cuối cùng ta tới thư phòng tìm Thiếu Khanh.
Thiếu Khanh đang ngồi trước bàn lật lật thẻ tre thời Tần, thỉnh thoảng cầm bút ở cạnh phê chú, ngay cả ấm trà trên bàn cũng không hề tăng nhiệt. Ta thấy hắn chăm chỉ như vậy, lén lút đi vòng qua phía sau thấp giọng gọi: “Thiếu Khanh.”
Thiếu Khanh bị dọa sợ, tay cầm bút run lên viết mực lên giấy, chữ tiểu triện viết ra dày đặc mảnh dẹ mà bị hủy trong chốc lát. Nhưng mà phê chú cái gì nháy mắt cũng thành mây bay hết, hắn quay đầu lại ngạc nhiên nhìn ta, đứng bật dậy ôm chặt ta vào ngực: “Phu nhân, nàng rốt cuộc cũng về rồi!”
Ta bị hắn ôm chặt tới nói chuyện có chút khó khăn: “Ta có một bí mật, muốn nói cho chàng, chàng phải hứa với ta, việc này trời biết đất biết chàng biết ta biết, không thể nói cho bất cứ ai khác.”
Thiếu Khanh vẻ mặt nghiêm túc: “Ta hứa với nàng.”
“Chàng có biết Hoa Tử Tiêu không?”
“Biết. Giàu có số một địa phủ, tiểu bạch kiểm mở cầm lâu quán trà đổ phường khách điếm ở U Đô. Người khác đều gọi y là mỹ nhân Tử Tiêu.”
Thật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nai-ha-thien-lai-chi-dien/1507638/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.