Vị Hoa công tử này nhìn nhằm nhằm ta, hơn phân nửa là bị dọa, nhưng ta nhìn y thật ra là bởi vì quản không được ánh mắt. Luôn luôn nói nam nhân bề ngoài không qua trọng, nhưng mà Hoàng đế lão tử với Diêm vương gia gia, y lớn lên như vậy cũng quá đáng quá đi!
“Xin cô nương chờ chút.” Hoa công tử xê dịch bức họa trong tay, cầm bút lông viết ở phía dưới bên phải hai hàng chữ:
Mỹ nhân vọng bất kiến, phùng diện đồ Nại Hà.
(Mỹ nhân gặp không tới, đành gặp tại Nại Hà)
Tuy rằng chỉ là mười chữ ngắn ngủi, viết cũng thật nhanh, nhưng bút pháp y thật rành mạch, rất có vài phần phong thái của thư thánh Vương Hi Chi. Sau khi viết, y đẩy bức họa tới trước mặt quỷ họa sư: “Làm phiền ngươi rồi.”
“Được rồi, lúc này xin ngài thương cho, đừng sửa lại nữa. Mỗi lần tôi cầm thì ngài lại sửa vài nét, thật sự ép chết tôi mà…” Quỷ họa sư bắt đầu bán bức họa kia, lại ngẩng đầu nhìn ta có chút bất mãn, cứ như trách ta làm hỏng chuyện tốt của nàng.
Ta liếc liếc mắt nhìn bức họa kia.
Bên trên vẽ một nữ tử như tiên xuất trần đạp mây, trong lòng ôm một chiếc đàn tranh điêu khắc tinh tế.
“Xin hỏi cô nương có gì chỉ giáo?”
Nghe thấy tiếng của Hoa công tử, thần kinh ta lại lần nữa căng thẳng mà nhìn về phía y – cho dù bộ dạng thật đẹp mặt, thanh âm nói chuyện còn trầm thấp êm tai như vậy, một người sống mà có thể lớn lên thành như vậy, quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nai-ha-thien-lai-chi-dien/1507634/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.