Ngày đó An Tư Đông mãi đến chiều mới về, Mao Dĩnh xông tới cướp cuốn
sách trong tay cô: “Bà chạy đi đâu rồi hả? Mượn có cuốn sách mà mượn
luôn cả ngày.”
Cô nói dối: “bạn bè lâu ngày không gặp, ăn cơm, rồi đi dạo trong trường.”
Mao Dĩnh : “Hắc hắc, bạn bà là boy phải không ?”
Mặt cô đỏ lên, xoay người sang chỗ khác không để ý tới cô bạn nữa. Mao
Dĩnh chậc chậc: “Đông Đông, bé càng ngày càng lớn nha, nhanh như vậy
liền lại có mùa xuân mới .”
“Xuân cái gì mà xuân, nhanh mà viết luận văn của bà đi.”
Mao Dĩnh bị luận văn đè tới sứt đầu mẻ trán, cũng không dư thời gian
để tám nữa, chui đầu trong đống sách: “Đông Đông, tôi không xuống ăn
cơm, bà mua giúp tôi một phần cơm sườn đi.”
An Tư Đông bưng khây cơm tìm chỗ ngồi, phát hiện phía trước có một người
nhìn rất quen, lên tiếng chào: “Tịnh thủy sư tỷ!”
Sư tỷ ngẩng đầu cũng nhận ra cô , cười cười: “Bí đao, qua đây ngồi đi.”
Cô đặt khây xuống, vừa muốn ngồi, lại nghĩ tới cần phải hỏi: “Chỗ này
không có ai chứ?”
“Chị có phải cũng nên hỏi em trước: em cãi nhau với QWE à?” Sư tỷcười nói, “Chị còn độc thân, cho tới bây giờ vẫn ăn cơm một mình, chỗbên không có ai, yên tâm ngồi đi.”
An Tư Đông ngượng ngùng: “Không phải không phải, ý của em là. . . . . . Sư tỷ không ăn cơm với bạn cùng phòng à. Em bình thường đều đi ăn với mấy bạn cùng phòng.”
“Chị ở một mình”
Mấy năm gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nac-sam-duc/8424/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.