Tấm hình kia được An Tư Đông để trong tập ảnh, mấy tấm hình khác đểphía trên. Cô không có sũng khí như Khúc Duy Ân dám đem hình người trong lòng để dưới gối, sợ mình nhìn lâu một chút thì vẻ mặt bình tĩnh củamình sẽ mất đi.
Chỉ có lúc thật sự quá nhớ anh, cô mới thừa dịp trong phòng không còn ai lấy hình ra ngắm, cẩn thận nhớ lại khuôn mặt quen thuộc. Ngón taychỉ sờ bốn góc, cũng không dám đụng vào giữa hình, sợ làm cho tấm hìnhcũ đi, hình sẽ mờ rồi không thể hình thấy rõ nữa. Giống như lúc tấmhình này trong tay chủ nhân kia suốt ba năm, một góc nhỏ màu đỏ sẩm kiachưa bao giờ đụng vào.
Cô như cũ kiên trì không ngừng gọi cho Khúc Duy Ân. Lúc đầu điệnthoại còn thông báo ” Số điện thoại qúy khách vừa gọi không liên lạcđược” , sau lại biến thành”số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy”,rồi chuyển thành “Số điện thoại quý khách vừa gọi hết hạn sử dụng “,cuối cùng vĩnh viễn biến thành “Số quý khách vừa gọi đã không còn”.
Những phương tiện liên lạc khác, QQ, BBS, cô gửi đi cũng không có hồi âm.
Thậm chí có lần cô mượn điện thoại ông Tất len lén gọi cho anh, anhnhận. Cô mới vừa thấp thỏm nói một tiếng: “Là em.” Trong tay nghe liềntruyền tới tiếng ” tuýt .. tuýt”.
Đáy lòng như thủy tinh tan thành trăm mảnh.
Bị cự tuyệt nhiều lần, cô không khỏi hoài nghi, có lẽ anh thật quághét cô, ngay cả một câu cũng không muốn nói với cô. Cô càng đi quấy rối anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nac-sam-duc/1945558/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.