An Tư Đông nhìn trời sám hối, cô sai rồi.Cô không nên nói ông trời đê tiện mà.… phải là cực cực kỳ đê tiện mới đúng !(#‵ ′) 凸Ai có thể nói cho cô biết, vì sao cô đisiêu thị mua bóng đèn cũng gặp phải anh cơ chứ? Gặp anh thì thôi cònphải gặp anh đang đi chung với cô bé; mà gặp cô bé của anh thì thôi, lại còn gặp đúng lúc hai người đang tranh cãi!Ở một góc sáng sủa gần quầy bán đồ điệntử, bình thường rất ít người đi qua đây. Trong lúc cô đang do dự nênchọn cái đèn công suất nhỏ hay công suất lớn cho cái đèn hư ở ban côngthì nghe được tiếng nam nữ ở dãy bên kia.Giọng nữ sợ hãi hỏi: “Thế này là sao?”Giọng nam hơi lạnh lùng: “Em làm sao lại mở ví tiền của anh?”An Tư Đông vừa nghe thấy giọng nói liềnbiết là ai, nhìn qua dãy hàng bên kia loáng thoáng thấy cô bé Tiểu Tây,Khúc Duy Ân đang đứng đối diện cô bé, đứng quay lưng lại về phía cô.Tiểu Tây ủy khuất hỏi: “Sao anh lại để nó ở trong ví, còn giấu ở phía sau giấy chứng minh nhân dân nữa chứ?”Khúc Duy Ân hơi bực: “Vì bị chứng minh che nên mới quên lấy ra.”“Anh gạt người, nhất định là anh vẫn còn nhớ, nếu không thì tại sao anh không để hình em vào?”Ý, ví tiền gì vậy? Chuyện gì á? An TưĐông nhịn không được bắt đầu tò mò, định vươn cổ nhìn cái hình Tiểu Tâyđang cầm. Người nghiêng qua một chút liền đụng phải cái kệ hàng, gây ratiếng. Tiểu Tây quay người lại: “Chị Đông Đông!”Đúng là hỏa nhãn kim tinh mà, kệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nac-sam-duc/1945527/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.