Cô lại nằm mơ.Mơ thấy lúc mình vừa vào năm nhất, lớptổ chức đi Tây Sơn, cô không cẩn thận bị trật chân, anh cõng cô xuốngnúi. Lưng anh rất rộng, cô ghé vào, ôm cổ anh, lắc qua lắc lại, cô buồnngủ.Mùa thu trên Tây Sơn đầy lá đỏ, chỉ cóhai người, tiếng chân bước đi nghe như tiếng chim hót. Cô đỏ mặt, cố lấy dũng khí, nói nhỏ vào tai anh: “Khúc Duy Ân, em thích anh, anh làm bạntrai em nha?”Tai anh đỏ lên, hơi hơi nghiêng đầu. Cônhìn thấy môi anh hơi giật giật, từ miệng anh phát ra giọng nói nghiêmnghị: “An Tư Đông, tỉnh lại đi.”Thật đáng ghét, tại sao muốn đánh thứccô. Cô phất phất tay, muốn xua đi cái âm thanh ghê tởm kia, ghé sát vàoanh hỏi: “Anh nói gì? Em nghe không rõ.”“Tôi kêu cô tỉnh lại đi!”Điều này đúng là đã làm cô tỉnh, mơ mơmàng màng mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt lại kính chắn gió, phản chiếuloáng thoáng hình ảnh ngược của cô, hình như cô đang ở trong một chiếcxe.Cái giọng nói kia vẫn còn: “Đến rồi, xuống xe.”“Ừhm…” Cô mơ hồ nói, mí mắt còn chưa mở hết, nghiêng người mò mò cửa xe, mò nửa ngày cũng không tìm ra được chốt cửa.Hình như không đúng lắm…Cái giọng nghiêm nghị kia hình như bị tảng đá nghẹn lại: “Cô mò đủ chưa.”Cô cố mở mắt, trước mặt lại xuất hiện khuôn mặt tối sầm, mà tay cô đang để ở trên ngực của người kia…囧! Mò sai hướng rồi.Cô hoàn toàn tỉnh ngủ, vội vàng rút tay về, cười ngượng: “Xin lỗi, tôi chưa tỉnh ngủ…”“An Tư Đông, cô có đầu óc không!” Anhbạo phát, hét vào mặt cô, “Trời tối uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nac-sam-duc/1945519/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.