An Tư Đông cảm thấy, gần đây số lần gặpphải Khúc Duy Ân hơi nhiều. Trong game ngày nào cũng tổ đội làm nhiệm vụ thì thôi, vậy mà bình thường hai người cách nhau ba rẽ tám quẹo cũngchạm mặt phải.Sáng nay cô vẫn đi làm như bình thường,mới ra khỏi cửa, sau lưng liền chạy tới chiếc SUV sáng bóng, sau đó dừng ngay bên cạnh cô, cửa xe hạ xuống: “Đi làm à?”Nhảm nhí, giờ này không đi làm chẳng lẽ là tan sở à? “Ha ha, đúng vậy.”“Còn sớm, lên xe đi, anh tiễn em một đoạn.”Có vài bước cũng đi xe, học bên Mỹ làmgiá à? “Không cần, không cần, đi bộ vừa tốt cho sức khỏe vừa bảo vệ môitrường, rất tốt. Chất thải từ xe anh cũng không ít nhỉ? Không khí bâygiờ kém lắm rồi, đi bộ vẫn tốt hơn.” Nói xong, bỏ lại chiếc xe đen bóng, ngẩng cao đầu bước thẳng.Đến công ty, lại gặp anh ở thang máy. “Em đi đường nhanh vậy à.”“À vâng, đi đường tắt nên nhanh, lạikhông cần vào bãi giữ xe. Em đã sớm nói đừng chạy xe, phí xăng, ô nhiểmkhông khí, lại còn góp phần gây ùn tắc giao thông, mà tệ nhất là chậmhơn người ta đi bộ nữa, đúng là ngốc mà.”Mặt anh hình như… bị đơ.Giữa trưa đang ăn cơm với Hứa Hoành Vĩvà Triệu Nhụy ở nhà ăn, ba người tất nhiên là phải chọn bàn bốn chỗ. Ănđược một nửa, đột nhiên xuất hiện một cái bóng lớn, đứng ngay gần chỗtrống: “Chỗ này không ai ngồi chứ?”Cô nhìn Triệu Nhụy ngồi đối diện. Vẻ mặt Triệu Nhụy hình như không tình nguyện, nhưng sếp muốn ngồi chung, dámtừ chối sao? “Không có a.”Anh ngồi xuống chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nac-sam-duc/1945514/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.