Chương trước
Chương sau
Đêm nay quả nhiên là trăng sáng hơn mọi khi, nó không hề tròn vành vạnh như những ngày rằm nhưng lại toả ra ánh sáng vô cùng mạnh mẽ...

Lý Dực quả thật là đã bị sủng ái nuông chiều thành thói mà suốt cả đêm lại trằn trọc không tài nào có thể chợp mặt được.

Cũng đúng thôi, từ ngày xuyên vào đây thì có đêm nào y phải ngủ một mình đâu, các chúng lão công đều thay phiên nhau mỗi đêm bồi cho ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau cơ mà...

Bây giờ thì hay rồi...

Khoác tạm một cái ngoại bào mỏng manh, Lý Dực đã ngồi ở bàn thạch này ngắm trăng sao vỏn vẹn cũng đã gần nửa canh giờ rồi...

Thẩn thờ hồi ức lại những khi còn Thạch Cơ bên cạnh...

Y nhớ rất rõ nhiều đêm cũng cùng hắn đứng ở Thạch Động an an ổn ổn nắm tay nhau ngắm nhìn trời đêm tuyệt đẹp như thế đấy...

Biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp giữa y và Thạch Cơ cứ như một đợt sóng nhẹ nhưng liên tục tràn về làm cho tâm can Lý Dực không khỏi một phen đau xót...

Giá như lần đó y có đủ sức để ngăn cản Thạch Cơ làm điều dại dột, giá như lần đó y không háo thắng để cái giả phải trả chính là mạng sống của người y yêu thương...

Bất chợt một giọt lệ bi ai đến đau lòng chầm chậm lăn dài trên đôi gò má lạnh lẽo của Lý Dực

Ngay vào lúc này đây, bỗng dưng Lý Dực liền có cảm giác một ngón tay của ai đó dịu dàng chạm lên theo dòng nước mắt đó mà gạt nhẹ...

Giật mình xoay sang thì mới nhận ra đó không ai khác chính là Na Tra...

- "Sao lại khóc?"

Hắn âm trầm nhìn Lý Dực mà hỏi...

Từ ánh mắt cho đến lời nói sao mà lạnh lùng, hờ hững đến như thế được nhỉ...

Tuy biết rằng sau khi được Khương Tử Nha hồi sinh bằng củ sen vàng và tiên thảo ngàn năm thì ngoại hình của Na Tra đã có sự thay đổi nhưng sao bản thân Lý Dực lại nhìn thấy không quen đi...

Bây giờ trông Na Tra với bộ dáng nam nhi cao lớn như thế với cách hành xử quá đỗi kì cọc cằn như thế thì Lý Dực lại có chút lấy làm xa lạ..

Thấy Lý Dực im lặng không nói, Na Tra lại cảm thấy khó chịu liền hỏi thêm...

- "Ta hỏi huynh sao lại khóc, đêm khuya không ngủ mà lại ra đây khóc?"

Lần này Lý Dực xem cũng đã phần nào lấy lại được bình tĩnh là nhẹ lắc đầu...

- "À không... chỉ là ta nhớ về chuyện cũ thôi.."

Nhưng có vẻ lý do đó chưa đủ sức thuyết phục nên trông Na Ta còn rất nghi hoặc nhìn Lý Dực mà dò xét.

Mãi đến một lúc sau hắn mới trở lại trạng thái bình thường, đối Lý Dực mà vẫn tỏ rõ nét hờ hững

- "Bên ngoài sương gió lạnh thế này mà còn ngồi được sao?"

Lý Dực ngu ngơ đáp

- "Đêm nay dẫu sao ta ngủ cũng không được chi bằng đến đây ngồi ngắm trăng, ngắm sao... còn đệ? Sao lại không ngủ?"

- "Huynh chưa ngủ thì bảo làm sao ta ngủ?"

Lời nói mang đậm tính chất thả thính đó vừa được thốt lên từ chính miệng của Na Tra sao?

Lý Dực ngây ngốc nhìn hắn trân trân mà chậm chạp phản ứng.

Trông bộ dáng này của Lý Dực mà bất chợt trong lòng Na Tra lại dâng lên một cỗ cảm xúc kì lạ đến khó hiểu.

Hắn liền đó nắm chặt tay Lý Dực kéo đi...

- "Về phòng nghỉ sớm còn hơn là ngồi đây làm chuyện dư hơi..."

Lý Dực còn chưa hết ngỡ ngàng thì đã bị Na Tra kéo đi một nước về thẳng tận phòng...

Ban đầu còn nghĩ là hắn quan tâm thái quá nhưng xem ra là có chút gì đó bất ổn khi mà từng bước của hắn đang thản nhiên đi vào phòng của Lý Dực cứ như đây là nhà của hắn vậy.

Chút thiện cảm đêm hôm trước bắt đầu chuyển thành sự sợ hãi...

Na Tra đó một cái nghiêm nghị ngồi trên ghế mà tự tiện rót trà..

- "Đệ nghe nói Lôi Chấn Tử đã theo sư phụ hắn lên núi tu luyện?"

Lý Dực không một chút nghi ngờ mà gật đầu...

Một đường cong nhẹ kéo lên trên đôi môi bạc của Na Tra khiến hắn trông thật gian trá.

Chậm rãi nhấp từng ngụm nước, Na Tra lại hỏi thêm

- "Vậy đêm nay huynh sẽ ngủ một mình?"

Tuy có chút nghi ngờ nhưng Lý Dực cũng lại một lần nữa gật đầu...

Có điều Na Tra lần này lại đặt chung trà xuống bàn, hắn phủi nhẹ tay chân rồi một cách thản nhiên bước đến bên giường của Lý Dực nằm xuống...

Phong thái lưu manh thế này chẳng biết là do từ đâu mà ra nữa?

Lý Dực còn chưa kịp cất lời hỏi thì Na Tra đã liền lên tiếng

- "Từ giờ về sau ta sẽ ngủ ở đây!"

Trông bộ dáng của hắn sao mà khác thường đến thế...

Tuy trầm lặng và ít nói như ngày đầu gặp gỡ nhưng sao trông hắn có vẻ khá là đê tiện.

Bây giờ đây Lý Dực sau một hồi lâu cứng họng thì cũng đã lấy lại được thần trí mà đối Na Tra có hơi khó chịu

- "Phòng của đệ sao không ngủ mà lại chạy đến đây? Ta có nói cần ngươi ngủ cùng đâu?"

Nhưng đáp lại chỉ là một mảng im lặng vì theo quan sát có thể thấy được tiểu tử Na Tra đó đã nhắm mắt thờ đều...

Lần này muốn hiền cũng chẳng được...

Hắn ngang nhiên vào đây rồi còn tự cho mình cái quyền muốn ngủ ở đâu thì ngủ là không thể chấp nhận được.

Lý Dực hung hăng xắn tay áo bước đến bên cạnh giường ngủ

- "Này! Không được ngủ, đây là giường của ta..."

Có điều bây giờ trông Na Tra y như một cái xác không hồn nằm yên bất động, có lay cỡ nào cũng không thể được...

Lý Dực hầm hầm tức giận vươn tay định tát hắn một cái cho tỉnh ra nhưng nào ngờ...

Bàn tay nhỏ vừa đưa ra thì lập tức ánh mắt sắc bén của Na Tra liền bừng mở, hắn phản xạ nhanh nhẹn túm lấy rồi một cái kéo mạnh khiến gần nửa cơ thể của Lý Dực phải ngã nhào lên hắn.

Bây giờ đây bỗng dưng Lý Dực cảm thấy bất an vô cùng...

Na Tra này sao mà kì lạ quá...

Cố vùng thoát khỏi vòng tay hắn nhưng một chút sức lực thì lại không thể nào chống chọi nên Lý Dực liền bất mãn nói lớn

- "Ngươi còn không mau về phòng thì ta la lên đó..."

Hắn dùng thứ nhãn lực tà mị đối Lý Dực mà nhếch môi

- "La đi, bất quá ta sẽ nói là huynh dẫn dụ ta, thử nghĩ với dung mạo mê hoặc như thế này thì huynh đoán xem mọi người sẽ tin lời ai?"

Vừa nói, ngón tay Na Tra chậm rãi di chuyển theo đường nét gương mặt của Na Tra giống hệt như tối hôm trước y đã làm với hắn.

Không để Lý Dực nói thêm lời nào, Na Tra lại một lần nữa dùng sức lôi mạnh y lên giường rồi vòng tay ôm chặt...

Lý Dực liền nghĩ thầm bản thân mình tối nay có lẽ không xong rồi, cúc hoa sắp bị người ta thao chết nữa rồi nhưng bất chợt như nhớ ra điều gì đó mà khiến Lý Dực từ trạng thái lo lắng, sợ hãi sang thích thú cười thầm...

Nếu Lý Dực nhớ không lầm thì cái "tiểu kê kê" của Na Tra lúc trước là một thứ không đáng tự hào... thế nên cho dù tối nay có xảy ra tình huống xấu nhất đi chăng nữa thì y cũng có cách khiến cho hắn muốn lâm trận cũng không được.

Y còn tưởng tượng cái cảnh lúc hắn vừa lộ hàng ra là sẽ ngất ngưỡng cười cợt cái quả ớt bé tí ti của hắn đến mức hắn quê độ kéo quần lên mới thôi...

Bấy nhiêu đó suy nghĩ thôi cũng đủ khiến Lý Dực hí hí cười thầm rồi...

Na Tra bên cạnh cũng có phần thắc mắc...

- "Sao lại cười?"

Lý Dực cố vùng dậy một lần nữa nhưng bất lực nên đành nằm bên cạnh Na Tra mà thở dài...

- "Ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám làm gì ta thì ta sẽ mách với Khương sư thúc!"

Na Tra vừa nghe đến đó thì liền ha hả cười lớn, hắn không nghĩ nam tử Lý Dực này lại ngây thơ đến như thế. Suy nghĩ còn trẻ con hơn cả hắn

Mách với Khương Tử Nha sao? Hắn có sợ Khương Tử Nha chắc? Huống hồ chi bây giờ đây trong tay hắn đang nắm giữ hai món bảo vật quan trọng đủ sức để chống lại Khương Tử Nha nữa kìa...

Hắn một trận đê tiện lật người Lý Dực sao cho đối diện với hắn mà nói

- "Gạo cũng đã nấu thành cơm rồi, huynh có mách ai đi nữa thì ta cũng đã ăn huynh sạch sẽ, vậy nói ra làm gì cho thêm xấu hổ?"

- "Ngươi...."

Lý Dực nghĩ cũng không thể nghĩ đến hắn còn có thể nói được như thế đấy... thật đúng là quá đê tiện đi...

Nhưng liền đó hắn chợt thu lại nụ cười, ngón tay khẽ nâng cằm Lý Dực lên mà thì thào

- "Yên tâm đi, ta hiện tại chỉ muốn được ôm huynh ngủ thôi, bất quá nếu huynh còn dám cựa quậy một lần nữa thì ta không đảm bảo sẽ tha cho huynh đâu!"

Vừa dứt câu thì bàn tay của hắn cũng một cái lưu manh vỗ mạnh vào mông của Lý Dực...

Càng lúc sự phẫn nộ trong lòng Lý Dực càng dâng cao.

Y đúng thât là có nhiều lão công nhưng không thể tuỳ tiện để người khác "khi dễ" như thế được. Có điều nếu hắn đã buông lời hăm doạ như thế thì y cũng nên chấp nhận nằm yên thì hơn.

Ngộ nhỡ hắn thật sự là lên cơn động dục thì với chút ít sức phàm như y muốn chống cự e là vô ích...

Nhưng cũng không thể để hắn tuỳ tiện mỗi ngày đến đây được, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thôi, tốt nhất là nên vạch rõ giới hạn giữa cả hai.

Lý Dực xoay lưng về phía hắn rồi hậm hực cất lời...

- "Ta chỉ cho ngủ nhờ đêm nay thôi đấy, tối mai ngươi còn bén mảng đến đây thì đừng trách ta!"

Hăm doạ là thế nhưng trông Na Tra chẳng có lấy làm sợ hãi, hắn thích thú kéo Lý Dực sát hơn vào lòng mình, dụi mũi vào tấm lưng mềm mịn của y mà hít thở nhè nhẹ...

Mùi hương hoa sen từ cơ thể Lý Dực toả ra cứ như một liều thuốc định thần khiến cho Na Tra cảm thấy thư thả và thoải mái hơn bao giờ hết...

*****

Quay về nơi Triều Ca

Từ sau khi dâng mười điều xin vua hòng chấn chỉnh cơ nghiệp Thành Thang đang dần bị suy đồi thì Văn Trọng chưa một đêm nào được an giấc cả...

Cứ mỗi đêm chợp mắt là lại nghe thấy tiếng bá tính kêu gào trong sự lầm than đói khổ, có khi thì nghe rất rõ tiếng da thịt của các quan viên bị thiêu sống trên trụ đồng nhưng những điều đó không sao sánh được với hình ảnh Trụ Vương đắm say với nam sắc của Đát Kỷ, ra sức hoan lạc nơi Tửu Trì...

Dẫu biết rằng Trụ Vương là hôn quân vô đạo, bại hoại kỹ cương nhưng hắn vẫn luôn nuôi hi vọng và một lòng phò tá.

Vì sự trung thành?

Không!

Vì hắn yêu...

Hắn yêu Trụ Vương đến mù quáng mà bất chấp tất cả một lòng ra sức giúp Trụ Vương giữ vững đất nước dẫu cho có đúng hay sai...

Ấy thế mà Trụ Vương mỗi ngày cứ vẫn dững dưng như không, thượng triều thì bữa có bữa không, suốt ngày chỉ ở cung Thọ Tiên ăn chơi, hoan lạc...

Đến mức Văn Trọng buộc lòng phải đích thân đi đến cung hoàng hậu mà gặp trực tiếp Đát Kỷ

Đát Kỷ nghe đến sự xuất hiện của Văn Trọng thì thoáng đầu có hơi lo sợ, nhưng một lúc sau liền lấy lại tinh thần mà hiên ngang bước ra...

- "Văn thái sư, chẳng hay đến tìm ta có chuyện chi?"

Văn Trọng chẳng một cái hành lễ chào hỏi, hắn một thân oai phong lẫm liệt không nhìn Đát Kỷ mà cất lời.

- "Hồ ly, ngươi khôn hồn thì mau chóng cút khỏi nơi đây, xưa kia vì không có ta nên ngươi mới dễ dàng lọt vào chốn hoàng cung làm loạn nhưng bây giờ thì đừng hòng!"

Đát Kỷ cười khẩy một cái rồi bước đến gần Văn Trọng tà mị nói

- "Văn thái sư là đang lo nghĩ cho đất nước hay đang ghen tị với ta?"

Văn Trọng giận dữ quay phắt người đối Đát Kỷ quát lớn

- "Ta ghen tị với ngươi sao???"

Gương mặt của hắn đỏ gay vì phẫn nộ hay nói đúng hơn là bị nói trúng tim đen...

Đát Kỷ bộ dáng khoan thai phất nhẹ tay áo mà cao ngạo

- "Ghen tị vì ta có được tình yêu của đại vương còn thái sư thì không..."

- "Ngươi..."

Nhìn Văn Trọng tức giận đến đỏ mặt tía tai mà trong lòng Đát Kỷ thật sự rất hào hứng, hắn nhìn nam nhân này với ánh mắt của sự thán phục vì vẻ ngoài đích thật là có sự oai phong quá đỗi đi...

Bị hắn nói khích đến thế mà không làm gì được thật buồn cười...

Đát Kỷ dịu dàng vỗ vai Văn Trọng thì thầm

- "Văn thái sư không nên nóng giận như thế, chúng ta hiện tại là ngồi cùng một thuyền thì hà cớ chi phải gây khó dễ cho nhau?"

Văn Trọng liền quát

- "Ta không bao giờ cùng một thuyền với yêu quái lòng dạ tàn bạo như ngươi!"

Liền đó Đát Kỷ nói

- "Nhưng Văn thái sư yêu đại vương!!"

Nghe đến đây thì Văn Trọng trở nên đớ lưỡi, muốn nói cũng không thể nói thêm...

Đát Kỷ thấy thế nên rất có hứng mà nói tiếp

- "Ta cũng vì một lòng yêu thương đại vương nên mới ở lại đến tận ngày hôm nay, nếu không thì cơ nghiệp Thành Thang này đã sớm bị Tây Bá Hầu đánh bại từ lâu rồi!"

Trông Văn Trọng đang suy nghĩ, Đát Kỷ không để một giây lãng phí liền bồi thêm

- "Văn thái sư yêu đại vương, ta cũng một lòng một dạ với đại vương vậy thì tại sao chúng ta không cùng hợp sức dẹp loạn Tây Kỳ mà lại ở đây lục đục nội bộ?"

Bây giờ đây trong đầu Văn Trọng chắc hẳn đã có phần nào đồng tình với lời nói của Đát Kỷ... hắn chợt nheo nhẹ đôi mắt, mi tâm nhíu chặt nhìn ra xa xăm

- "Nhưng làm sao ta có thể tin được yêu quái các ngươi không lén lút giở trò hãm hại?"

Nghe những lời này của Văn Trọng mà Đát Kỷ chợt ha hả bật cười...

Văn thái sư này quả thật là quá đáng yêu đi...

- "Văn thái sư, nếu ta có lòng hãm hại đại vương thì ngay từ đầu đã giết chết cho xong, cần gì phải bày vẽ lắm trò rồi tổn hao biết bao năm đạo hạnh chỉ để giúp đại vương giữ vững Triều Ca?"

Văn Trọng sau một hồi nghĩ ngợi thì cũng có chút nghĩ suy thay đổi, hắn phất tay đối nam nhân trước mặt mà nói dửng dưng

- "Ta tạm tin ngươi lần này, nếu để ta biết ngươi có ý hãm hại đại vương thì đừng trách!"

Nói xong Văn Trọng hầm hầm phất tay áo bỏ đi...

Còn lại đây Đát Kỷ với nụ cười mãn nguyện còn nở đẹp trên đôi môi, hắn thật cảm thấy Trụ Vương là kẻ may mắn khi mà sau lưng còn có một vị thái sư yêu hắn, nhất mực trung thành với hắn đến như thế...

Hôm nay Đát Kỷ cảm thấy bầu không khí rất trong lành... hắn hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh

- "Xem ra hôm nay ta nên đến thăm tiểu Sinh... à không, là Na Tra mới đúng chứ ha ha ha ha..."

*****

Một ngày nữa lặng lẽ trôi qua, Khương Tử Nha và Cơ Phát vẫn mặn nồng bên nhau hạnh phúc như những ngày trước đây...

Chỉ tội cho Lý Dực nhìn họ mùi mẫn bên nhau mà trong lòng tủi thân không thể nào ta được.

Đêm nay y không muốn ngồi bên bàn thạch nữa vì sợ Na Tra sẽ xuất hiện rồi cản trở y ngắm trăng, lại càng không muốn tạo thêm cho hắn sự hi vọng về tình cảm gì với y thế nên có lẽ tối nay y sẽ nói cho hắn rõ ràng mọi chuyện.

Ngoại bào mỏng manh chỉ hờ hững khoát nhẹ, nó không đủ để chống chọi lại cái lạnh giá của từng đợt gió trong đêm thổi ngang qua...

Lại một lần nữa Lý Dực thẩn thờ nhớ về những lão công của mình...

Sáng nay có nghe sư thúc nói Kim Tra và Mộc Tra sắp trở lại Tây Kỳ để cùng hợp sức tiến đánh Triều Ca

Nhưng còn Dương Tiễn thì đi đâu sao mà lâu quá, y đến đây cũng đã được mấy ngày nhưng vẫn không thấy hắn đâu...

Ngao Bính thì chẳng biết đã làm được việc mình nhờ vả chưa mà chẳng thấy tăm hơi đâu hết...

Bất chợt từ đâu có một luồng gió rất mạnh thổi tới khiến Lý Dực thoáng giật mình mà nhìn quanh

Bốn bề là cây cối phẳng lặng vô cùng nhưng sao lại có cảm giác sởn gai ốc thế này?

Đang lúc dự định đứng dậy rời đi thì lập tức có một thân ảnh bạch y đáp từ trên cao xuống đất.

Suýt nữa thì Lý Dực vỡ tim ra vì kẻ này xuất hiện như ma, lại còn một thân bạch y trắng xoá

Nhưng chỉ sau vài giây quan sát thì Lý Dực đã có thể nhận định được kẻ này là ai.

Hai bàn tay Lý Dực siết chặt thành nắm đấm mà nghiến răng...

- "Cửu Vĩ Hồ?"

Bạch y nam tử đó cũng có chút bất ngờ vì tiểu tử lạ mặt này biết được thân thế của hắn nhưng thôi không sao... trước sau gì tiểu tử này cũng là bữa ăn của hắn trước bình minh...

Cửu Vĩ Hồ nở một nụ cười dịu dàng nhưng đầy nam tính mà đối Lý Dực hỏi

- "Nơi đây bốn về là cây cối, tiểu huynh đệ ngươi không sợ sao?"

Lý Dực nhớ lại chính kẻ này cùng Thân Công Báo hợp lực giết chết Thạch Cơ của y, lần này xuất hiện ở đây nhất định là không có gì tốt đẹp... có điều nếu y còn trong thân xác của Na Tra thì y sẽ sẵn sàng lao đến đại chiến tám trăm hiệp với con yêu hồ này

Nhưng vì bản thân hiện tại chỉ là phàm nhân không hơn không kém nên muốn chiến đấu cũng là một điều rất khó

Liền đó Lý Dực lui về sau mấy bước mà đáp lời

- "Sợ chứ, nhưng ta sợ ngươi hơn!"

Cửu Vĩ Hồ chậm rãi bước đến gần Lý Dực, từng nhịp, từng nhịp như muốn áp sát y hơn

Hắn tà mị nói tiếp

- "Nghe tiểu huynh đệ đây nói vậy chắc hẳn đã biết ta là ai rồi, vậy chi bằng tự mình đến đây rồi chúng ta cùng nhau tận hưởng sự khoái lạc chứ hả?"

Đến nước này Lý Dực kinh hãi vì tên yêu quái này quả thật càng lúc càng đáng sợ, hắn dùng cách đó để hút hết sinh khí của người ta sao?

Trong hoảng lọan chưa biết làm sao để tránh được sự tiếp xúc đang từng chút một cận kề thì bất chợt y vấp phải một viên đã mà ngã ngữa xuống đất...

Cửu Vĩ Hồ cũng một bộ dạng thèm khát cúi người xuống cận mặt Lý Dực thì thào khe khẽ

- "Ngươi là người thứ hai ta thấy có tư vị như thế đấy! Yên tâm, bổn gia sẽ cho ngươi biết thế nào là chết trong sung sướng..".

Sỡ dĩ hắn nói vậy là bởi vì người đầu tiên hắn muốn nói đến chính là Na Tra của trước đây.

Nhưng có lẽ Lý Dực không hề biết Cửu Vĩ Hồ này đã có cái nhìn biết mấy yêu thích mình từ lâu

Bây giờ y trước tiên là muốn thoát thân nên nắm đại một nắm đất ném thẳng vào mặt Cửu Vĩ Hồ rồi lập tức lồm cồm đứng lên bỏ chạy...

Nhưng chẳng được mấy bước thì lập tức đã bị Cửu Vĩ Hồ dùng phép thuật khống chế kéo mạnh y trở lại chỗ của hắn.

Có điều lần này trông hắn có vẻ giận dữ lắm, túm chặt Lý Dực trong tay mà nghiến răng

- "Rượu mời không uống? Muốn uống rượu phạt sao?"

Lý Dực tưởng chừng như cái mạng nhỏ của mình sắp tiêu rồi, chưa kịp trả thù cho Thạch Cơ đã bị giết thì thật là không cam lòng

Nhưng bây giờ sợ đến nỗi tay chân quíu lại, lưỡi cũng đơ luôn không nói được...

Chỉ duy có đôi mắt y là long lanh ngấn nước nhìn trực diện Cửu Vĩ Hồ như muốn cầu xin sự sống...

Ngay vào lúc Cửu Vĩ Hồ chuẩn bị hạ thủ thì bỗng dưng cánh tay hắn bị một cái gì đó màu đỏ quấn chặt và ngăn cản...

Chỉ vài giây thì Lý Dực đã nhìn ra đây chính là Hỗn Thiên lăng của Na Tra nên liền dời tầm mắt ra phía sau...

Quả thật Na Tra đang đứng đó và một tay đang cầm đầu còn lại của lụa đỏ Hỗn Thiên

Cửu Vĩ Hồ cười khẩy một cái rồi xoay người đối Na Tra mà nhẹ nhàng như không

- "Là ngươi sao?"

Na Tra liền nhíu chặt mi tâm, kéo mạnh lụa Hỗn Thiên mà nói lớn

- "Xin nương nương đừng tổn hại đến hắn!"

Lúc này Cửu Vĩ Hồ khẽ liếc mắt nhìn sang Lý Dực đang có nét hi vọng nhìn Na Tra mà chợt cảm thấy lạ kì...

Nhưng vì không muốn chuyện bị bại lộ mà đã đánh cho Lý Dực một cái bất tỉnh...

Đặt Lý Dực nằm xuống đất nhẹ nhàng bằng một tay, Cửu Vĩ Hồ nhẹ nhàng đưa tay lên mũi hít thật sâu như muốn thử xem tiểu tử này có hương vị như thế nào..

Nhưng liền đó bỗng dưng hắn chợt khựng lại...

Mùi hương này... sao giống của tiểu Na Tra quá?

Bỗng dưng Na Tra từ xa chạy đến ôm lấy cơ thể Lý Dực mà bảo vệ...

- "Nương nương, thứ người cần ta đã lấy được, xin hãy tha mạng cho y..."

Cửu Vĩ Hồ trong phút chốc chưa biết phải nói như thế nào...

Hắn thậm chí còn không để tâm đến hai món đồ mà Na Tra vừa đưa ra mà chỉ có chút thất thần hỏi tới

- "Tiểu tử này là ai?"

Na Tra không một giây chần chừ, ôm lấy cả cơ thể vô lực của Lý Dực bế lên rồi nhanh chóng quay đi, cũng không quên kèm theo câu trả lời

- "Là người Tiểu Sinh yêu, mong nương nương rộng lượng tha cho y lần này..."

*******

Lý Dực tỉnh dậy cũng là chuyện của gần sáng ngày hôm sau...

Nhưng ngay lập tức liền cảm nhận được cơ thể mình đang bị ai đó ôm chặt vào lòng...

Khẽ ngẩn đầu lên quan sát thì bất chợt phải khiến y một phen kinh hãi vì sự hiện diện của Na Tra...

Hắn không mặc áo mà để trần ôm lấy y như thế cả đêm sao?

Bất chợt nhịn không được mà liền lớn tiếng quát mắng...

- "Đồ biến thái..."

Na Tra từ đầu đến cuối vẫn thuỷ chung đối Lý Dực một mảng nhu tình, mãi cho đến khi bị mắng...

Hắn tuy vậy cũng không lấy làm tức giận mà khẽ nhếch môi trêu chọc

- "Thừa dịp huynh hôn mê còn muốn mới là biến thái, còn ta chỉ ôm huynh ngủ một giấc sao gọi biến thái được?"

- "Ngươi!!!"

Lý Dực nghe hắn nói thế mà ngượng đến đỏ cả mặt, linh hồn của kẻ nhập vào thân xác Na Tra này chắc cũng thuộc dạng lưu manh lắm chứ chẳng chơi đâu...

Liền đó ngồi bật dậy, chỉnh trang lại quần áo...

Nhưng nhớ đến lúc tối Na Tra gọi Cửu Vĩ Hồ là nương nương... vậy thì giữa hắn và hồ ly đó có quan hệ như thế nào?

Lý Dực không chần chừ mà hỏi thẳng

- "Ngươi có quen biết với Cửu Vĩ Hồ? Tối qua đã xảy ra chuyện gì? Mau nói!"

Đáp lại sự khẩn trương của Lý Dực chỉ là mônt cái nhắm mắt thở dài đầy chán nãn của Na Tra, hắn nhàn nhạt cất lời

- "Không nói cho huynh biết..."

- "Ngươi!!!!"- Lý Dực khẩn trương đến phát bực

Liền đó Na Tra chợt nảy ra một ý...

- "Trừ phi..."

- "Trừ phi cái gì?"

Hắn mở bừng mắt, kéo Lý Dực đến gần mình mà thì thầm bên tai y

- "Trừ phi huynh hôn ta một cái..."

......

Bạn muốn ship cặp nào cmt đi ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.