Đêm nay quả nhiên là trăng sáng hơn mọi khi, nó không hề tròn vành vạnh như những ngày rằm nhưng lại toả ra ánh sáng vô cùng mạnh mẽ...
Lý Dực quả thật là đã bị sủng ái nuông chiều thành thói mà suốt cả đêm lại trằn trọc không tài nào có thể chợp mặt được.
Cũng đúng thôi, từ ngày xuyên vào đây thì có đêm nào y phải ngủ một mình đâu, các chúng lão công đều thay phiên nhau mỗi đêm bồi cho ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau cơ mà...
Bây giờ thì hay rồi...
Khoác tạm một cái ngoại bào mỏng manh, Lý Dực đã ngồi ở bàn thạch này ngắm trăng sao vỏn vẹn cũng đã gần nửa canh giờ rồi...
Thẩn thờ hồi ức lại những khi còn Thạch Cơ bên cạnh...
Y nhớ rất rõ nhiều đêm cũng cùng hắn đứng ở Thạch Động an an ổn ổn nắm tay nhau ngắm nhìn trời đêm tuyệt đẹp như thế đấy...
Biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp giữa y và Thạch Cơ cứ như một đợt sóng nhẹ nhưng liên tục tràn về làm cho tâm can Lý Dực không khỏi một phen đau xót...
Giá như lần đó y có đủ sức để ngăn cản Thạch Cơ làm điều dại dột, giá như lần đó y không háo thắng để cái giả phải trả chính là mạng sống của người y yêu thương...
Bất chợt một giọt lệ bi ai đến đau lòng chầm chậm lăn dài trên đôi gò má lạnh lẽo của Lý Dực
Ngay vào lúc này đây, bỗng dưng Lý Dực liền có cảm giác một ngón tay của ai đó dịu dàng chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/na-tra-dong-nhan-ky/2191284/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.