Cả một đoạn dường dốc toàn lực chạy như điên, gần như dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay mà chạy, ngay cả trước đây có chạy trối chết cũng chưa nhanh được như vậy. Nhưng mà nếu không làm thế thì tâm tình rối loạn không có cách nào nghĩ thông được sẽ đem y bức điên mất.
Phản ứng đối với hai chữ “Đường Môn” chẳng là gì so với ba chữ “Đường Vô Y”. Nguyên nhân ư, tự mình cũng biết, nhưng quả thật không biết phải làm sao đối mặt.
Năm đó khi tỷ tỷ còn tại thế, mình gần như xem hắn là đại ca. Sau khi tỷ tỷ gặp nạn, hắn liền trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất của mình. Ngày tháng dần trôi qua, tình cảm của mình dành cho hắn dần dần ngưng kết thành thân tình, hữu tình, thậm chí còn có một thứ…gọi là tình yêu. Loại tình cảm này sâu đậm mà thâm hậu, thế nên trong suốt bảy ngày đó, thần trí hoàn toàn không rõ, thứ gì cũng không biết, vậy mà lại nhớ được bản thân đã yên tâm mà rơi nước mắt trong khoái cảm mập hợp mạnh mẽ như thế nào.
Lúc đó có phải mộng hay không, thân thể chính mình biết rõ nhất. Di chứng sau khi kiệt liệt giao hoan vẫn còn chút tồn tại mơ hồ mãi đến sau khi bản thân đã thanh tỉnh, khiến cho y cảm thấy túng quẫn không biết phải làm sao. Nhưng chính vì thế mà y đã biết, đó tuyệt đối không phải là một hồi xuân mộng vô ngân.
Muốn hỏi một chút ý nghĩa của hắn, muốn biết y đã nghĩ gì lúc đó mà ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/na-thi-hau-hoa-khai/101653/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.