Ta hẵng còn mơ ngủ hay đây là thực tại? Ta đã thiếp đi được bao lâu rồi? Sao tất thảy mọi thứ đều giống như một giấc mộng dài không hồi kết. Có vẻ ta đã ở một nơi khác, đã có thể vỗ cánh bay cao.
Nhưng sao tứ chi lại nặng trĩu đến vậy? Đây là thứ gì?... Xích? Nước xung quanh ta đến từ đâu? Tại sao ta lại có thể nổi trên mặt nước này?
Sao nơi này lại tối vậy?
Song sắt?
Một mảnh giấy? Xé nó xuống sẽ như thế nào?
Arghhh mẹ nó! Tờ giấy chết tiệt này mà lại nóng rát đến vậy?
Ta không muốn ở nơi này!
Thả ta ra!
---
Chiều Thụy Khuê ảm đạm mệt mỏi. Từng tia nắng yếu ớt oằn mình xuyên qua những đám mây chất đống tầng tầng lớp lớp, ùn ùn kết tụ, chỉ chờ một hiệu lệnh vô hình liền xối xả trút một một dòng nước lũ hùng cường xuống mặt đất.
Tựa như dòng lũ cuồn cuộn đang âm ỉ trong lòng Thuỵ Khuê Thiên Hướng phủ.
Dòng lũ của cơn lửa giận tại chính điện ngay lúc này.
Chẳng hiểu nhờ đâu các vị trưởng lão đã nghe được tin Sương Phi trung phận bị thảm sát, khốn đốn cùng cực, lại còn do những kẻ từ trong Hải Lâm phủ gây ra, quả gây muôn vàn phẫn nộ. Từng vị các chủ, chủ tướng một lũ lượt kéo đến đòi họp bàn, giải quyết việc này trong tức khắc.
Những người này ngày thường nhiều việc nội vụ còn chẳng thèm ý kiến gì, thậm chí ủy thác cho kẻ dưới quyền đi họp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/na-nhi-thap-nhat-tien-gioi/2424181/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.