Chương trước
Chương sau
Ta hẵng còn mơ ngủ hay đây là thực tại? Ta đã thiếp đi được bao lâu rồi? Sao tất thảy mọi thứ đều giống như một giấc mộng dài không hồi kết. Có vẻ ta đã ở một nơi khác, đã có thể vỗ cánh bay cao.

Nhưng sao tứ chi lại nặng trĩu đến vậy? Đây là thứ gì?... Xích? Nước xung quanh ta đến từ đâu? Tại sao ta lại có thể nổi trên mặt nước này?

Sao nơi này lại tối vậy?

Song sắt?

Một mảnh giấy? Xé nó xuống sẽ như thế nào?

Arghhh mẹ nó! Tờ giấy chết tiệt này mà lại nóng rát đến vậy?

Ta không muốn ở nơi này!

Thả ta ra!

---

Chiều Thụy Khuê ảm đạm mệt mỏi. Từng tia nắng yếu ớt oằn mình xuyên qua những đám mây chất đống tầng tầng lớp lớp, ùn ùn kết tụ, chỉ chờ một hiệu lệnh vô hình liền xối xả trút một một dòng nước lũ hùng cường xuống mặt đất.

Tựa như dòng lũ cuồn cuộn đang âm ỉ trong lòng Thuỵ Khuê Thiên Hướng phủ.

Dòng lũ của cơn lửa giận tại chính điện ngay lúc này.

Chẳng hiểu nhờ đâu các vị trưởng lão đã nghe được tin Sương Phi trung phận bị thảm sát, khốn đốn cùng cực, lại còn do những kẻ từ trong Hải Lâm phủ gây ra, quả gây muôn vàn phẫn nộ. Từng vị các chủ, chủ tướng một lũ lượt kéo đến đòi họp bàn, giải quyết việc này trong tức khắc.

Những người này ngày thường nhiều việc nội vụ còn chẳng thèm ý kiến gì, thậm chí ủy thác cho kẻ dưới quyền đi họp bàn thay mình, ấy vậy những việc liên quan đến Quy Nhân gần đây lại khiến bọn họ đứng ngồi không yên, sốt sắng lạ thường. Điều này cũng có đôi phần làm Hư Vô phật lòng. Bởi lẽ nàng không muốn mọi chuyện chưa tỏ tường đã có nhiều người chĩa mũi vào nói lời ra lời vào, một số chuyện có nhiều cái đầu thì tốt nhưng đôi khi lại không.

Hầu như các vị trưởng bối này chỉ đưa ra những biện pháp phản ứng hết sức cực đoan. Nếu không đòi cắt đứt quan hệ với Quy Nhân thì cũng bàn kế đưa quân đi "đòi lại công bằng" trong khi mọi thứ vẫn chưa đâu vào với đâu.

"Tiểu thư, động đến nội nhân Sương Phi có khác nào động vào xương sống của chúng ta."

"Chúng ta còn chưa được nghe một lời xin lỗi từ việc Mộc Hoa Ấn."

"Nghe nói rằng còn mới phải để Cường Bích Tôn nắm quyền thay. Vị Thanh Danh kia đúng là hữu danh vô thực."

"Thảm sát man rợ như vậy mà còn làm thì còn việc gì mà chúng không dám làm nữa. Ta nghe nói người thì phanh thây, người thì bị chặt đầu, người thì bị chặt tay chặt chân. Hết sức đáng sợ." - Một vị phu nhân run rẩy quay ngang quay dọc nói ra nói vào.

Cứ liên hồi như vậy, chẳng ai nhường ai lấy một lời.

"Các vị hẳn không xem Hư Vô ta ra thể thống gì rồi." - Chỉ một lời rất bình hòa mà khiến cả đại điện im bặt.

"Các vị muốn Nã Giới đầu rơi máu chảy, chiến loạn liên miên hay gì? Muốn Nguyễn Thị bỏ công bỏ của ra chỉ vì một cuộc chiến vô nghĩa? Các vị đặt tính mạng bách tính dưới lòng tự trọng hão huyền của mình ư? Vậy có xứng đáng ngồi trên vị trí các vị đang ngồi không? Từ nãy đến giờ ta nghe trong cả cái tẩm điện này chỉ có "đánh", "gϊếŧ". Các vị nói là đòi sự công bằng? Nhưng là đòi cho ai? Vốn từ đầu đã chẳng có gì bị tổn hại mà các vị lại thích vẽ rắn thêm chân. Ai thích dẫn quân đi đánh Lê Lý thì tự để lại mũ áo lệnh bài, bỏ Nguyễn Thị gia huy đi để trở thành hảo hán công tâm phân mình đường đường chính chính đi đòi công bằng. Ta không cản. Nhưng một khi đã mang Long Huy Nguyễn Thị trên mình, ai còn dám hé răng nửa lời đến chuyện gϊếŧ chóc không cần thiết thì đừng trách ta vô tình. Toàn những kẻ học cao quyền trọng mà chỉ nghĩ đến việc cầm quân đi chinh phạt. Ta quá thất vọng rồi. Triệu họp hôm nay cũng là các vị tự biên tự diễn với nhau. Hư Vô ta dù gì cũng là hậu bối, đương nhiên đồng thuận sẵn sàng nghe ý kiến của các vị. Nhưng từ nay về sau không có lệnh của ta, không ai được tự ý đến đại điện này. Các vị nếu không còn gì để nói nữa thì ngưng họp."

Tất thảy những kẻ phía dưới cúi rạp xuống không dám hó hé nửa lời. Binh quyền tất thảy đều nằm trong kẻ đứng đầu Nguyễn Thị. Dù có là Tổng Đại Tướng Chủ hay Tổng Đại Chủ Các cũng dễ dàng bị Hư Vô hất xuống thẳng tay. Thêm cả trước nay ai cũng biết Hư Vô là người rất nhẫn nại nhưng tuyệt đối không khoan nhượng.

Khi bọn họ lần lượt xách áo mũ lũ lượt khúm núm lùi khỏi tẩm điện, một thị tướng áo giáp mặt mũi nghiêm nghị cấp bách chạy tới.

"Hư Vô tiểu thư xin dừng bước, Khương Diệp cô nương tới diện kiến."

Hư Vô nghe thấy tên Khương Diệp liền sốt sắng hỏi:

"Mau đưa cô ấy vào đây."

"Bẩm, Khương Diệp cô nương khi tới nơi thương tích đầy mình ngã rạp trước phủ, thuộc hạ đành phải mạn phép đưa đến phủ Thần y. Mong người mau đến xem xét tình hình."

Chuyện quái quỷ gì nữa đây. Hư Vô cau mày, phất áo dảo bước đi gấp gáp đến phía đông Thiên Hướng Phủ.

Khi đến nơi đã thấy Khương Diệp nằm bất tỉnh nhân sự trên phản gỗ của Thần Y, bên cạnh là mũ mây nằm sõng soài, rủ màn vải trắng quệt xuống nền đất lạnh, toàn thây xước sát rỉ máu đỏ tươi, Phát Nghệ ngồi ở ghế bên cạnh bụng dưới băng bó kín mít, không ai biết dưới lớp mặt nạ sắt lạnh băng là những cái cau mày lo lắng mỗi khi đánh mắt về phía Khương Diệp.

"Phát Nghệ, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Ta và Khương Diệp vài ngày trước từ Hải Lâm Phủ đi tới đây, có vài chuyện cần bàn với Người. Không ngờ trên đường lại gặp một toán khách khanh vận y phục Lê Lý dù dao hành thích chúng ta. Bọn chúng võ công quyền cước hết sức quỷ dị hơi giống Hỏa Thiệp Trận của Gia Định, tung ra một chiêu thức khiến Tiền Đình Chú của A Diệp trở lên tồi tệ gấp trăm ngàn lần khiến cô ta đầu óc quay cuồng. Tốc độ của bọn chúng rất nhanh, thậm chí còn hơn ta vài phần, ta chưa kịp phân tích được tình hình thì đã bị tấn công như vũ bão. May ta có Sương Vị Địa chú, tung hỏa mù nên mới có thể vác xác về được đến đây."

Nói về tốc độ khinh công thì Phát Nghệ cũng phải thuộc hàng nhất nhì thiên hạ, đây cũng là lý do trước đây ở Gia Định hắn rất được coi trọng, chưa kể Khuông Uy Lữ của hắn hết sức thần thông khiến người di chuyển hóa mây ảo thi ảnh. Vậy mà đám người còn vượt qua, quả là đáng kinh ngạc.

"Bọn người đó, có phải đều dùng đoản đao đúng không?"

"Đúng. Hư Vô, người biết về những kẻ này."

Hư Vô ra lệnh cho cả Thần Y và thị vệ ban nãy lui ra ngoài và đóng cửa. Nàng ta ngồi xuống, rót hai chén trà, một cho Phát Nghệ, một cho bản thân. Trầm giọng kể lại những chuyện đã xảy ra với Nguyễn Võ, kết với một câu:

"Ta nghĩ đó là cùng là đám người đã tấn công hai người."

"Đoản đao của bọn chúng có ký hiệu này, không biết ngươi có nhận ra không." - Hư Vô lấy từ trong tay áo một tờ giấy rồi đưa cho Phát Nghệ.

Hắn thốt lên:

"Cổ huy của Mạnh Thị? Sao có thể như vậy được?"

"Không biết ngươi có từng nghe qua Thập Hỏa Linh Sát?"

"Đương nhiên là có. Đó là mười vị thị vệ từng phò tá Mạnh thị sư tổ - Mạnh Ức Kính, những người đã sáng tạo ra Hỏa Lân Kinh Pháp."

"Vậy hẳn ngươi biết đến đoản đao khắc hình hỏa lân ba đầu thiên hạ chị bọn họ mới có phải không?"

"Đó là những gì ta nghe được."

"Hmmm. Có lẽ chuyện này vẫn cần xem xét thêm. Vậy tại sao Khương Diệp lại muốn diện kiến ta?"

Hư Vô vừa dứt lời, phía giường bên cạnh xuất hiện tiếng ho dữ dội. Khương Diệp chao đảo, vật lộn qua lại, co giật dữ dội, miệng lẩm bẩm:

"Đừng...ta không biết gì hết...không được lấy."

Hư Vô vội vã chạy ra gọi thần y vào. Khương Diệp trán nhễ nhại mồ hôi, thở dốc, nét mặt cắt không còn một giọt máu. Thần Y vội vã niệm Kim Ấn Y Chú giáng xuống người Khương Diệp, ấn chú chạm tới đan điền lan ra như những dải lụa kim quang quấn chặt lấy toàn thân nàng, ngay tức khắc Khương Diệp bất động, nét mặt vẫn tái xanh. Thần Y bắt mạch rồi ấn ba huyệt vào gáy Khương Diệp.

"Thần Y, chuyện gì xảy ra vậy?" - Hư Vô lo lắng hỏi.

"Tiểu thư, nữ tử này cũng chịu số phận giống Tiểu Võ rồi."

Phát Nghệ nghe có phần không hiểu, Tiểu Võ là ai, cái gì mà số phận, rốt cuộc A Diệp bị sao.

"Hư Vô, người có thể nói rõ A Diệp bị làm sao không? Rốt cuộc là nguy cấp đến nhường nào mà Thần Y nội phủ của các vị lại xanh mặt thế kia?"

"Khương Diệp đã trúng Diệt Linh Vong Nham. Một thuật đoạt hồn, thời gian chỉ còn tính bằng ngày. Và người duy nhất giúp được chúng ta bây giờ có lẽ chỉ có Thượng Y."

"Vậy thì tới Thượng Căn thôi."

"Ta đã phái người tới đó, nhưng không tìm được ra. Có lẽ y không còn ở đó nữa."

"Sao có thể vậy được. Giờ phải làm sao. Chẳng lẽ không còn ai khác."

"Cơ mà từ từ. Phát Nghệ, ngươi cũng bị tấn công. Sao ngươi lại không hề hấn gì?"

"Ừ nhỉ. Cơ mà có lẽ do trước đây khi gia nhập Mạnh Thị ta đã được uống một loại thần dược kháng bách độc, cường hóa tâm đan. Phải chăng lúc này lại có tác dụng." - Phát Nghệ nhún vai - "Thượng Y chết tiệt biến đi đâu được chứ. Hắn nói cả đời sẽ chết dí ở Thượng Căn cơ mà?" - Phát Nghệ cáu giận đấm một nhát xuống bàn trà khiến mặt bàn nứt toác.

Hắn có hơi giật mình, rụt tay lại.

"Thánh nhân trên đời, chỉ gặp người mà họ muốn gặp mà thôi." - Thần Y buông một câu nói vu vơ rồi bỏ đi sắc thuốc.

"Người mà Thượng Y muốn gặp..."- Hư Vô lưỡng lự.

"Hoàng Kỳ?" - Cả Hư Vô và Phát Nghệ đồng thanh.

-----

Hoàng Kỳ trầm tư ngồi tại bàn đá trên đỉnh núi cao nhất của Liên Sơn, chơi một ván cờ vây mà lại không có đối thủ. Thoạt nhìn qua, quân đen của Hoàng Kỳ đang chiếm ưu thế rất tốt, nhưng đã vài canh giờ y chưa đi thêm nước cơ nào. Hoàng Bích từ đâu bước đến, vẻ mặt rạng rỡ, hớn hở, đập vai Hoàng Kỳ một cái:

"Huynh trưởng lại chơi cờ một mình vậy, để đệ chơi cùng huynh nhé."

Hoàng Kỳ cau mày nhẹ nhưng vẫn hiền từ gật đầu:

"Được, ai thua sẽ phải mua thịt heo quay lá mắc mật cho người kia." - Hoàng Kỳ dướn dướn mày hai cái.

"Được."

"Đến lượt đệ đấy."

Hoàng Bích chăm chú nhìn bàn cờ trước mặt, không chớp mắt, ánh mắt kiên định toát ra những tia lửa thần khí khiến người khác nếu nhìn vào chắc hẳn sẽ có đôi chút rùng mình.

Một quân trắng được đặt xuống

Một quân đen lại đón đầu

Những nước cờ cứ như ráo riết đuổi bắt, lúc thì xô đẩy, lúc lại quyện vào nhau.

Liên tục không ngừng nghỉ, dòng thời gian trôi qua cũng trở nên bất phân.

Hoàng Bích đặt một nước trắng xuống, cười mãn nguyện:

"Huynh, đệ thắng rồi."

Hoàng Kỳ không nhận ra rằng y đã hết nước đi, bàn cờ đã kín, nhãn tuyệt đã định, quân trắng đã lấy được hết ưu thế.

"Huynh, chơi cờ một mình mà thắng thì còn gì là chơi cờ. Thế trận bàn cờ cũng như nhân sinh vậy, cần có nhân tố bất ngờ mới thú vị chứ. Thôi đi mua thịt heo cho đệ đi!" - Hoàng Bích đứng dậy, phủi phủi áo sống, kéo Hoàng Kỳ đứng dậy xuống núi cùng mình. Vừa hay lúc đó có một tên lính chạy đến báo có thư khẩn từ Thụy Khuê gửi đến cho Hoàng Kỳ.

"Hoàng Kỳ, Khương Diệp gặp nạn rồi, lần này chỉ có Thượng Căn Y Sư mới có thể giúp được. Ta đã sai người tìm y nhưng tìm mãi không ra. Có lẽ y sẽ gặp đệ. Thời gian cấp bách, mong đệ hãy sớm khởi hành đến Thượng Căn, ta đã phái Lam Thư Điểu của ta đến, tuyệt đối không được chậm trễ. Khi ngự điểu hãy cẩn thận.

Hư Vô"

Hoàng Kỳ nhìn Hoàng Bích rồi cười cười mấy cái: "Thịt heo quay có lẽ đệ phải chờ rồi." - Rồi khẩn chương chạy xuống núi, để lại tiểu đệ ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Lam Thư Điểu là vật cưỡi của Hư Vô, được Hư Vô nuôi từ nhỏ, chưa bao giờ rời chủ nhân nửa bước. Có lẽ vì nhận được sự chăm sóc đặc biệt vậy mà nó đạt tới tốc độ siêu phàm mà chưa từng có Thư Điểu nào đạt được. Màu lông xanh của nó vốn bởi hấp thụ băng huyền khí tỏa ra từ Hư Vô nên màu lông dần dần biến đổi, đuôi dài tựa đuôi phượng.

Hoàng Kỳ nhìn con vật kì vĩ trước mặt, cúi đầu nhẹ, con chim này trước nay vốn rất cao ngạo với kẻ khác, tuy nhiên nó lại rất trọng lễ nghĩa, nhanh chóng cúi đầu đáp lễ với Hoàng Kỳ.

Bầu trời bắc xứ hôm nay tuyệt nhiên xanh trong dịu lành, nhưng tốc độ kinh hoàng của Thư Điểu khiến chuyến đi chẳng dễ dàng gì. Hoàng Kỳ phải cúi rạp mình xuống, áp thân vào lưng Thư Điểu để tránh lực cản của gió. Gió trên cao hóa thành những lưỡi dao vô tình cứa vào từng tế vào trên lớp da mỏng khiến nó như dần trở nên trong suốt, lộ cả mạch máu xanh xao.

Sau hai ngày hai đêm Thư Điểu đã hạ cánh ở cánh rừng ca phi mộc ở định Thượng Căn. So với lần cuối Hoàng Kỳ ở trên mảnh đất này thì cảnh sắc đã hoàn toàn đổi khác. Những tán cây xòe rộng xum xuê xanh rì, cây vươn cao đến cả trăm mét cao thấp đan vào nhau, hương ca phi quả kết hợp với hương hoa dại ở đây như đưa người ta vòa cõi nửa mơ nửa tỉnh, một nơi lý trí trở nên mơ hồ. Thềm cỏ mềm mượt như một tấm nhung khổng lồ kéo dài đến vĩnh cửu. Thiên nhiên vốn luôn có sức hồi phục đáng kinh ngạc, không có bàn tay của con người can thiệp, cảnh sắc chắn mấy sẽ lấy lại được hình thái ban đầu. Hoàng Kỳ lùa bàn tay xuống cảm nhận những áng cỏ mềm mượt ấy, cảm giác cả một đời người vừa chạy qua, hay nói đúng hơn là cảm giác về một người vừa chạy qua, có chút rối bời, có chút xộn xạo trong lòng.

Năm đó hắn vẫn còn là thiếu niên đầu đội trời chân đạp đất.

Năm đó hắn vẫn còn có thể mặt dày ăn dầm ở dề tại nhà Khương Diệp.

Năm đó hắn không sợ hiểm nguy đi đến cùng trời góc bể Nã Giới.

Năm đó hắn gặp một người thực sự quan tâm đến hắn.

Nhưng đã có rất nhiều chuyện của những năm ấy, hắn chỉ còn lờ mờ nhớ đến. Những người hắn đã từng đồng hành cùng, giờ chỉ còn là những cái tên mà khi đọc ra sẽ có chút gượng gạo.

Khi hắn còn đang ngẩn ngơ với những dòng suy nghĩ dài dằng dặc không hồi kết, một giọng nói nhẹ nhàng thanh trong vang lên kéo hắn về với thực tại.

"Hoàng Kỳ, là huynh đó sao...?"

Hoàng Kỳ chầm chậm quay người lại, đối diện với y cách một thềm cỏ là nam nhân áo trắng vải lụa bay nhẹ phoảng phất. Nhãn đồng ấy vẫn long lanh tựa hồ nước mùa thu, hai má ửng hồng trên gò má trắng gần trước làn gió se se. Hắn không có vẻ gì là thay đổi cả.

Chỉ có phần mặt mũi hơi lấm lem, dáng người hơi khó nhọc vì lưng đeo một chiếc giỏ chất đầy thảo dược, hai tay khệ nệ ôm hai bó củi rất lớn.

"Lâu rồi không gặp, Thượng Y, huynh khỏe không?

Chẳng hiểu vì một câu hỏi đơn giản như vậy mà Thượng Y lại rất lúng túng, chân tay nhập nhoạng khiến đồ đạc rơi liểng xiểng. Hoàng Kỳ liền vội vã chạy lại giúp Thượng Y khiến Thượng Y lúng túng:

"Không cần đâu, ta tự nhặt được mà."

"Để ta giúp huynh."

Mặc dù thật ra xét vệ độ vạm vỡ thì chắc chắn Hoàng Kỳ vẫn kém Thượng Y vài phân, thế nhưng y vẫn khăng khăng ôm hết đống củi một mình.

"Huynh dẫn đường đi. Ta không còn chắc là ta nhớ đường nữa" - Hoàng Kỳ nhìn Y Sư rồi cười tươi.

Hai thiếu niên bước đi lặng lẽ qua những triền đồi, cánh rừng xanh mướt. Dù có rất nhiều điều muốn nói nhưng dường như có một thế lực vô hình nào đó âm thầm ngăn họ lại, hoặc chỉ đơn thuần họ chẳng biết nói từ đâu. Thật ra trong những năm qua cũng có lúc Hoàng Kỳ nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ trở về nơi này, cũng sẽ không bao giờ gặp lại Thượng Y, hắn rồi sẽ quen được một cô nương rất tốt nào đó rồi kết hôn, nhưng số phận là một thứ rất bất định.

Ánh nắng hồng dịu dàng chiếu xuống con suối nhỏ chảy róc rách tạo ra những quang phổ cầu vồng lấp lánh soi chiếu đan lát vào nhau. Dù bên kia suối chỉ là thảm cỏ xanh nhưng bỗng chốc khứu giác của Hoàng Kỳ có thể cảm nhận được mùi hoa ngào ngạt, thị giác có thể vẽ ra đoạn trường hoa tử đằng tím ngắt phủ kín cả một khoảng không, ngôi nhà gỗ nhỏ nhắn phảng phất mùi thuốc bắc và khói bốc lên từ căn bếp ngào ngạt mùi gà nướng.

Một bước sang phía bên kia.

Tất thảy những thứ ấy đều hiện ra.

Chỉ khác là ở giữa sân thay vì Khương Diệp đang ngồi than thở xoay xoay cái mũ và Phát Nghệ đã vất vả bổ dưa thì là một chiếc chày rất lớn tự giã thuốc, một cối xay tự xay thảo dược đều tăm tắp kết hợp với tiếng suối chảy xa xa tạo ra nhạc tính cho không gian. Hoàng Kỳ như đã quen với nơi đây, nhanh chóng đi ra phía bếp để cất đống củi vào một góc.

Thượng Y cũng đặt giỏ thuốc xuống rồi sốt sắng hỏi:

"Huynh có muốn uống trà không, để ta lấy cho huynh."

Chưa cần nghe người kia đồng ý hắn đã đi vào gian nhà chính lọ mọ rót một tách trà rồi mang xuống cho Hoàng Kỳ.

"Sao hôm nay huynh lại đến đây?" - Thượng Y hỏi han, ánh mắt ánh lên tia rạng rỡ.

"Ừm...chả là tỷ tỷ ta có việc nhờ huynh, liên quan đến an nguy của Khương Diệp."

"À...ra vậy." - Giọng Thượng Y lạc đi một chút, rồi y tiếp tục: "Khương Diệp gặp chuyện gì?"

"Tỷ tỷ ta nói rằng Khương Diệp bị trúng một loại ác chú tên là Diệt Linh Vong Nham. Không biết huynh đã nghe qua chưa?"

"Cái gì cơ, Diệt Linh Vong Nham? Đã bao nhiêu ngày rồi? Huynh mau đưa ta đi tới chỗ Khương Diệp ngay!"

"Ừ ta biết rồi." - Hoàng Kỳ lấy từ trong túi thơm ra một chiếc sao nhỏ bằng ngọc bích có khắc hình lông vũ, thổi một tiếng bỗng trên cao xuất hiện những tiếng phầm phập cực đại, bầu trời xuất hiện một bóng râm lớn che kín cả một khoảng, Thư Điểu không biết từ đâu bay tới dần dần hạ xuống.

Đường trở về có chút dễ dàng hơn lúc đi, không hiểu do lão thiên đãi ngộ Y Sư hay đơn giản là Hoàng Kỳ không được sủng ái mà khi trở về trời nắng trong không một gợn mây.

Thượng Y ngập ngừng phía sau lưng Hoàng Kỳ, cứ nhấp nha nhấp nhổm định nói gì đấy rồi lại thôi khiến Hoàng Kỳ phải tự mình gạt cục đá này đi:

"Huynh có gì muốn nói với ta à?"

"À thì...ta thấy đan của huynh khác lạ quá."

"Ừm...mấy năm qua ta có theo một đại thần tu luyện. Có vấn đề gì không?"

"À...cũng không có gì nữa đâu."

"Dạo này nhìn huynh có vẻ hơi gầy so với ngày xưa."

"À...tại ta dạo này lười bắt gà..."

Hư Vô lúc này đứng ngồi không yên, tình trạng của Nguyễn Võ và Khương Diệp ngày càng tệ, cả hai đã bắt đầu thổ huyết, hơi thở yếu ớt cực độ. Đã nhiều đêm Hư Vô mất ngủ, lòng canh cánh lo âu, Bỉ Ngạn Trà Hoa cứ thay hết bình này đến bình khác. Hai kẻ kia rốt cuộc đang ở nơi đâu?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.