Thức 1: Xuân
Chợ trời thành thị vãng lai, người qua kẻ lại bốn bề ngược xuôi, người tay chậu người tay thúng dập dìu qua lại chuẩn bị đón tết về. Một quán trà nhỏ không tên chẳng tuổi, hai lão ông, quen biết nhau đã vài mươi năm, thưởng trà đánh cờ thưởng thức. Lão ông dáng người khom khom khuôn mặt nhăn nheo xô xệch bởi những vết hằn của thời gian tùy tiện đọc vài câu thơ ngẫu hứng:
"Ly ly nguyên thượng thảo
Nhất tuế nhất khô vinh
Dã hỏa thiêu bất tận
Xuân phong xuy hựu sinh"
Nguyên tác: - 白居易 [Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt - Bạch Cư Dị]
"Cỏ trên cánh đồng bời bời
Mỗi năm một lần úa một lần tươi
Lửa đồng đốt không bao giờ cháy
Khi gió xuân thổi lại sinh sôi nảy nở"
Người còn lại nhấp một ngụm trà xanh, vuốt râu tấm tắc khen:
"Lão Đông, sao hôm nay sao ông lại tức cảnh sinh tình làm thơ xuân. Tôi tay đao tay kiếm không dám bình luận, chỉ thấy rất lọt tai."
Lão Đông cười khề khà đáp lại:
"Thu lão, đây đâu phải do tôi sáng tác, bài thơ này tôi nghe ở đâu từ lâu rồi, cũng chẳng nhớ tên nhớ tuổi, chẳng qua do năm nay hoa đào lại nở sớm, tấm thân già này cũng có chút rung động."
"Nghe tứ thơ của ông có phảng phất ưu sầu. Thôi vui lên, năm hết tết đến, Nã giới thịnh vượng, Nguyễn Thị sung túc bảo ban thường dân như chúng ta, nên vui mới phải."
"Cũng đúng, đến tuổi này rồi, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/na-nhi-thap-nhat-tien-gioi/2424173/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.