Triêu Dương dẫn Đình Đìnhđến một nhà hàng có tên Thực Tứ ở sâu trong ngõ hẻm ăn cơm.
Bà chủ là một phụ nữ dịu dàngận nhàn nhã, cả Thực Tứ yên tĩnh an hòa, thậm chítrong sân vườn còn có tạp dề màu trắng phơi dưới ánh mặt trời. Trong chậu hoatrồng cây xanh biếc không biết tên, không sợ gió lạnh nở hoa thật đẹp.
Trông thấy Đình Đình và Triêu Dương cùng đi vào sân vườn, bà chủ hơi sững sờlập tức mỉm cười.
Bà không biết chuyện xưa của hai người này, nhưng khi nhìn thấy bọn họ đi cùngmột chỗ lại có một vẻ tự nhiên thiên kinh địa nghĩa như nước chảy thành sông.
“Chào mừng cô Triệu anh Chương giá lâm quán nhỏ.” Bà chủ kéo hai người vàosương phòng dâng trà.
Chờ bà chủ đi ra sương phòng, Đình Đình và Triêu Dương, đồng thời cười nói:
“Em đã đến Thực Tứ?”
Đình Đình nâng cằm lên nhìn quanh sương phòng, “Lần đầu tiên đi vào nhà củaanh, cảm thấy rất thân thiết, bây giờ nhớ lại, ấn tượng đầu tiên anh cho emgiống như là phiên bản của chàng Ôn.”
Chỉ là trong nhà Triêu Dương, dương khí quá nặng lại có vẻ quạnh quẽ. Mà bà chủThực Tứ thì yên tĩnh tỉ mỉ, dịu dàng nhã nhặn.
Triêu Dương lắc đầu, “Anh không sánh được với chị Ôn, chị ấy có thể một taychống đỡ cả Thực Tứ, từ chọn mua thức ăn đến nấu nướng rồi đến chiêu đãi khách,rất khó mà làm được. Anh tự nhận làm không được cho nên chỉ có thể ở nhà, ngẫunhiên chiêu đãi bạn bè.”
Đình Đình cười tủm tỉm “Khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-vi-se-duyen-anh-voi-em/2615787/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.