Hàn Tấn không đoán sai, Kỷ Bắc Dương đúng là chả làm gì.
Anh chỉ đặt Chương Khả Khê lên giường, sau đó đi rửa mặt, đánh răng. Xong xuôi, anh ta thay quần ngủ lụa rồi nằm xuống mép giường, tiếp theo nhắm mắt lại, đi vào giấc ngủ.
Chương Khả Khê sốt cao đến mức đầu óc muốn nứt ra, cơ thể mệt mỏi đến cực độ, thần trí cũng không rõ ràng, nhưng cô vẫn không thể ngủ sâu hoàn toàn. Bản năng tránh nguy hiểm như kéo căng một dây thần kinh trong cô, khiến tiềm thức phải giữ lại chút lý trí, bắt cô phải chống đỡ, không dám để bản thân mất đi ý thức.
Chương Khả Khê vật lộn trong cơn mệt mỏi và đau đớn một lúc lâu, cuối cùng cô cũng mở mắt. Cô cố sức cử động ngón tay, nắm chặt lấy một cánh tay bên cạnh.
“…… Kỷ Bắc Dương”
Thật không dễ dàng, Chương Khả Khê sốt đến mức như muốn xụi lơ mà vẫn nhớ mình đã được Kỷ Bắc Dương đưa về nhà.
Bên kia chiếc giường lớn, Kỷ Bắc Dương với tư thế ngủ an lành từ từ mở mắt. Hai tay anh ta đan chéo trên bụng, chăn đắp ngay ngắn dưới ngực. Giọng nói hơi khàn, bình tĩnh gọi: “Chương Khả Khê.”
Quả nhiên là có tiếng đáp lại.
Chương Khả Khê khó khăn cất lời: “Nhà anh có thuốc hạ sốt không, hình như tôi sốt hơi cao.”
Kỷ Bắc Dương đáp: “Có.”
Chương Khả Khê hỏi: “Có thể lấy giúp một chút không?”
“Được.” Kỷ Bắc Dương ngồi dậy, phần thân trên để trần bước xuống giường.
Chương Khả Khê trở mình, nằm sấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-unshine-star-lac-anh-triem-mac/4900356/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.