Diệp Tinh và con trai được đưa đến Cố phủ. Khi Lục Nghiên nghe tin này, nhịn không được mà lắc đầu, không tán đồng việc làm này. Nếu là nàng, cho dù phải lưu lạc bên ngoài cả đời, nhưng không có tam thư lục lễ, không bái đường thành thân, nàng sẽ không bước vào Cố gia một bước. Diệp Tinh làm như vậy chẳng khác nào chặn đường của bản thân.
Nếu không vào Cố phủ, Diệp Tinh đã sinh cho Cố gia tằng tôn, nghĩa là quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay nàng, muốn đi hay lưu lại đều dựa vào tâm ý của nàng. Một khi đã bước chân vào Cố gia là đã đem quyền chủ động của mình giao cho Cố phu nhân, trở thành dính líu không rõ ràng với Cố gia.
Quan trọng nhất vẫn là Cố phu nhân không phải người tốt bụng gì.
"Nếu ta là nàng ấy, nhất định sẽ không làm vậy..." Lục Nghiên lắc đầu.
Chuyện đó nói đến cùng cũng không có quan hệ gì với nàng, nàng không quá để tâm, nghe Xuân Hạnh nói xong lỗ tai này chui qua lỗ tai kia, nhưng Xuân Hạnh ngược lại vô cùng quan tâm.
"Sau này người gả vào Cố gia, nhìn thấy vị Diệp tiểu thư này không biết sẽ có bao nhiêu xấu hổ nữa." Gặp mặt tình địch trước kia, phải hết sức đỏ mắt a. Xuân Hạnh không dám tưởng tượng cảnh đó sẽ như thế nào.
Hòa Hương trừng mắt nhìn, có chút hưng phấn nói: "Đến lúc đó, Diệp tiểu thư kia thấy tiểu thư nhà chúng ta còn phải gọi một tiếng Tứ thẩm thẩm. Hừ, đáng đời nàng trước kia vênh váo đắc ý trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-thuc-tai-dan-quoc/534494/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.