Thịt bò cũng không phải muốn là có, hôm nay đúng là gặp may. Người chăn bò bị té chết nên có người dẫn bò vào thành bán kiếm tiền liền bị Liễu Ngu thấy, dùng mười đồng đại dương mua hết.
Xương sườn bò chặt ra cho vào nồi nấu canh xương, xương to thì đập nát lấy tủy cho vô canh. Nước canh nổi lên một tầng váng mỡ, vừa mở nắp nồi, mùi thơm bay tỏa bốn phía làm hàng xóm thèm muốn chết. Nhà ai lại làm đồ ăn ngon như vậy?
Nạm bò cắt ra, dùng chày cán bột nện hai phút càng khiến thịt trở nên ngon hơn. Bởi vì bò này hơi già nên Lục Nghiên ướp gia vị đậm một chút để thịt mềm ra.
Thịt hầm một lúc thì cho sốt cà chua vào, nước canh biến thành màu đỏ hồng xinh đẹp, dùng lửa nhỏ hầm thời gian dài, thịt bò dần dần hấp thu hương vị cà chua. Đến lúc nước sôi lại, khí bốc ra đập vào mặt, tư vị chua ngọt mê người nháy mắt câu mất tâm hồn người ta.
Lục Nghiên nếm thử, vị cà chua tan ra, quyện vào thịt bò, ăn vào chua ngọt thơm mềm, mọng nước vô cùng, vừa ngon miệng lại không ngấy.
“Đinh đinh đinh đinh.”
Chuông cửa reo lên, Sử Phương nuốt nước miếng, tích cực nói: “Ta ra mở cửa.”
Đến lúc hắn quay lại, Lục Nghiên thấy một người nhìn rất quen đi sau lưng hắn.
"Mã Khắc?" Nàng kinh ngạc kêu lên.
“Chào Lục!” Mã Khắc vui mừng chạy đến ôm nàng, giọng nói vô cùng ngạc nhiên: “Không ngờ rằng ta có thể gặp lại ngươi ở đây.”
Sau khi hai người trò chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-thuc-tai-dan-quoc/534479/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.