Xuân Hạnh gỡ búi tóc Lục Nghiên ra, đặt cây trâm lên bàn trang điểm, lấy cây lược gỗ đến chải tóc cho nàng, thắc mắc nói: "Tiểu thư tại sao kiểu tóc cũng thay đổi? Cũng may là còn dễ nhìn, kiểu vén tóc này rất ổn."
Lục Nghiên chăm chú nhìn chính mình trong gương: hai má ửng hồng, đôi mắt như mặt nước êm dịu mê người, khóe mắt tràn ngập xuân tình, cả người hiện ra một phong thái khác bình thường.
"Cạch!" Gương soi bị nàng úp xuống, không dám nhìn bộ dáng của mình hôm nay.
Do dự một chút, Lục Nghiên gọi Hòa Hương đem một cái hộp gỗ khắc hoa đến. Vừa mở ra liền thấy trong hộp có những bộ trang sức đẹp đẽ do Cố Tứ Gia đưa tới. Cầm lên dặt xuống một lúc, Lục Nghiên lấy ra mội chiếc vòng ngọc ấm đeo lên tay.
Vòng ngọc vừa mang lên tay thì lạnh lẽo nhưng rất nhanh liền bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ cơ thể trở nên ấm áp vô cùng. Giống như Cố Tứ Gia vậy, nhìn bề ngoài thì băng lãnh nhưng đến khi tiếp xúc mới phát hiện hắn là người rất dịu dàng, thích chăm sóc người khác.
Lục Nghiên lấy lại tinh thần, nhìn thấy Xuân Hạnh cúi đầu ngửi tới ngửi lui trên cổ nàng, tai nghểnh lên như nghe ngóng.
Lục Nghiên: "... Ngươi đang làm gì?"
Xuân Hạnh gãi đầu, nói: "Kỳ lạ thật. Trên người tiểu thư có mùi hương lạ, ngài không dùng loại huân hương này, có điều cũng rất dễ chịu."
Lục Nghiên hơi mím môi, từ trong người lấy ra một túi đồ chứa một lọ thuỷ tinh trong suốt, nói: "Ngươi nói hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-thuc-tai-dan-quoc/534454/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.