"... Ngựa cái kia không phải nói là dành cho ta sao?"
Cố Mỹ Chi trừng lớn mắt, trong lòng tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Lục Nghiên, xem ra là đem việc này đổ lên người nàng.
Lục Nghiên tỏ thái độ mình vô tội, nàng cái gì cũng chưa nói.
Lưu Chí Viễn nhìn Cố Mỹ Chi, biểu cảm bất đắc dĩ lại dung túng, giống như đang nhìn muội muội của mình, nói: "Mỹ Chi, ngựa của ngươi vẫn giữ lại cho ngươi, con ngựa ta nói là một con khác."
Cố Mỹ Chi nhất thời cao hứng, kéo tay Lưu Chí Viễn, thanh âm mềm mại nói: "Ta biết Chí Viễn ca ca tốt với ta nhất."
Tiểu cô nương cười đến ngọt ngào, sự vui vẻ hoàn toàn không che dấu được, ánh mắt sáng lên.
Thấy thế, Lục Nghiên hơi hơi nhướn mày, ánh mắt dò xét trên người bọn họ, có chút đăm chiêu.
Mọi người đi thay kỵ trang, Lục Nghiên lần đầu tiên mặc kỵ trang như thế này, hơi có chút không thích ứng, chiếc quần tôn lên đôi chân dài của nàng, vừa mảnh vừa dài. Nàng trước kia cũng chỉ mặc áo váy làm bằng vải bồi, xiêm y như thế này vẫn là lần đầu tiên mặc, kết quả lại vô cùng kinh ngạc.
Dáng người hoàn mỹ giống như bước ra từ trong tranh. Ngực cao mông nở, eo thon chân dài, hơn nữa gương mặt lại ẩn nét nhu tình, đứng ở nơi nào, nơi đó biến thành phong cảnh hữu tình.
Thấy nàng đi ra, Lưu Chí Viễn ngả ngớn huýt sáo, lấy tay chọc chọc Cố Thành, nói: "A Thành a, vị hôn thê này của ngươi, thật đúng là vưu vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-thuc-tai-dan-quoc/534434/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.