Lục Nghiên nấu cháo mồng 8 tháng chạp được rất nhiều người thích, cháo được nấu cả đêm đậm sệt ngọt lịm, đậu bên trong hoàn toàn nhừ hết, ăn thơm ngọt ngon miệng.
Thực Mãn Lâu bố thí cháo ba ngày, vào ngày thứ ba, quân sĩ Cố gia từ tỉnh M trở lại. Lục Nghiên lúc đó đang ở tửu lâu cầm trân châu trêu đùa Hắc Điểu. Bởi vì cô cứu tên tiểu tử này nên vật nhỏ kia bám riết lấy cô. Cô đặt cho nó một cái tên oai dũng gọi là Hắc Dực.
Đứng ở trên lầu, cô nhìn thấy quân sĩ Cố gia phía dưới đi qua ngã tư đường. Đi đầu là một nam nhân anh tuấn cưỡi một con hắc mã, cầm trong tay một chiếc roi ngựa, vóc dáng cao ngất. Cho dù khoảng cách xa như vậy nhưng cũng có thể cảm nhận được nhuệ khí trên người đối phương, giống như một thanh bảo kiếm dính máu được mở ra vô cùng sắc nhọn.
Hắc Dực đập cánh dừng trên tay cô, Lục Nghiên liếc mắt nhìn, đột nhiên cười nói: "Hắc Dực, nhìn ngươi cùng vị Cố Tứ Gia này thật sự là có chút giống nhau."
Hắc Dực mở to mắt xanh nhìn cô với lòng hiếu chiến hoang dã cực kì cao.
Lục Nghiên sờ đầu của nó, con vật nhỏ lập tức vỗ cánh bay đi, Lục Nghiên nhịn không được cười nhẹ —— bất luận là Hắc Dực hay là vị Cố Tứ Gia kia thì trên người bọn họ đều có nét giống nhau, đó là làm tan vỡ trái tim con người và mạnh mẽ vô cùng.
Từ ngày thứ hai Cố Tứ Gia trở về, người đến bái phỏng Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-thuc-tai-dan-quoc/534430/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.