Mễ Lộ vặn nhẹ bánh bột, dây tơ bột bên trong được kéo dài hơn, càng kéo càng dài, từng sợi rõ ràng, không bị dính vào nhau.
Ngón tay Mễ Lộ khảy từng sợi tơ: ''1, 2, 3,...''
Triệu Bành Bành ở bên cạnh quan sát cô: ''Lộ tỷ, chị đang làm gì vậy? Chị muốn biết số sợi tơ bột sao không đếm trong lúc làm, bây giờ mới đếm còn ăn được gì nữa? Ăn ngon như vậy mà... Aizz... thật đáng tiếc!''
Ánh mắt Triệu Bành Bành nhìn chằm chực bánh bột trên tay Mễ Lộ, mặc dù trong xửng còn không ít, anh vẫn cứ luyến tiếc. Loại điểm tâm này thực sự quá ngon miệng, ngọt ngào mềm mại, hương vị thanh tao dễ chịu, không dính chút dầu mỡ nào. Điểm tâm truyền thống của Trung Quốc, bất luận là vẻ ngoài tinh xảo hay hương vị tuyệt vời bên trong, đều không thua kém chút nào so với bánh ngọt phương Tây.
Mễ Lộ không phản ứng lại Triệu Bành Bành, chuyên tâm đếm: ''29, 30, 31,...''
Còn chưa đếm xong nhưng cô liếc mắt cũng thấy rõ, còn 5 sợi nữa.
Cũng có nghĩa tổng cộng có 36 sợi.
Trong lòng cô căng thẳng, chậm rãi đem số sợi tơ đếm rõ ràng: ''..., 32, 33, 34, 35, 36.''
36 sợi, số chẵn.
Không mở căn bếp thứ hai.
Triệu Bành Bành như cũ vẫn thở ngắn than dài bên cạnh cô, thấy Mễ Lộ đếm xong, vứt bánh vào thùng rác, khuôn mặt tròn trĩnh của anh sắp nhăn thành 18 nếp gấp trên bánh bao.
Mễ Lộ lại cười, vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái, ánh mặt trời rọi vào trong mắt cô, lóe lên một ánh tinh quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-thuc-manh-chu/534325/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.