A Sơ vừa mới cắn một sợi mì, dư vị còn thoảng nơi răng lưỡi, thấm đậm vị lươn tươi, tràn ngập trong khoang miệng.
Nghe thấy lời Mễ Lộ, anh hơi sửng sốt, nhắm mắt lại bắt đầu hồi ức, chén mì này được xưng là món ăn thành phố, có lẽ sẽ lưu lại dấu vết gì đó trong tâm trí anh.
Sáng đông chớm lạnh, khi còn đi học anh dậy thật sớm, ăn một chén mì, cả người đều ấm. Hoặc giờ nghỉ trưa tại cơ quan, gọi một phần mì lươn tôm bên ngoài, lúc giao tới mì đã hơi trương lên. Ngày cuối tuần ở nhà, ba hoặc mẹ xuống bếp, nấu một chén mì, lại bưng thêm mấy đĩa rau củ ngâm lên bàn, húp một muỗng súp canh, hương vị thân thuộc tràn xuống đáy họng...
A Sơ chậm rãi lắc đầu, không có, tất thảy những hình ảnh đó đều do anh tự tưởng tượng ra, không phải là hồi ức. Anh không nhớ nổi rằng mình đã ăn mì lươn tôm này bao giờ chưa, càng không nhớ nổi rằng mình đã ăn ở đâu, cùng ai.
Anh mở to mắt, Mễ Lộ nhìn thấy tia yếu ớt thoảng qua trong mắt anh, chỉ trong giây lát, khiến cô hoài nghi rằng có phải mình đã nhìn nhầm hay không. Bởi vì sau đó anh nhanh chóng cười một cái: ''Không nhớ ra, chẳng qua cũng không quan trọng.''
Không nhớ ra, tức cũng không thu hoạch được cái gì.
Trong đầu A Sơ mơ hồ suy đoán, có lẽ anh không phải người thành phố này. Anh đối với món ăn được xưng là ''hương vị thành phố'' không chút ấn tượng nào, đối với đường phố, cỏ cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-thuc-manh-chu/265765/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.