A Sơ nói được làm được, lập tức xuống tay viết bản kế hoạch.
''Ngày kia, tiệm cơm sẽ đóng cửa một ngày, em có thể chuẩn bị 5 phần cơm hộp không? Buổi tối, chúng ta sẽ mời mấy nhà đầu tư đến thử nghiệm.'' Anh dò hỏi Mễ Lộ.
Cô đối với tin tức thình lình này vô cùng bất ngờ: ''Tiệm cơm nhỏ như vậy cũng có người nguyện ý đầu tư ư?''
''Thông thường thì sẽ không. Nhưng với tài nấu nướng của em, cùng đầu óc của tôi thì đương nhiên phải khác.'' Anh cười nói.
Có người nguyện ý đầu tư là chuyện tốt. Trải qua một khoảng thời gian kiểm nghiệm, Mễ Lộ tin tưởng, cơm hộp cô làm, không sợ không có người mua. Chẳng qua tiền kiếm được vẫn như trứng chọi đá, nếu bọn họ có nhiều tiền hơn, nhất định sẽ khiến doanh nghiệp phát triển lớn mạnh hơn nữa.
Mê Lộ hỏi: ''Vậy vẫn nấu cơm hộp sao? Mời nhà đầu tư, không phải nên nấu cái gì phức tạp hơn chăng? Tôi sẽ làm--''
Thanh âm cô ngưng lại, trên mặt A Sơ ý cười nhu hòa, nhưng từ vẻ mặt của anh, cô vẫn ý thức được hình như mình vừa mới nói một điều ngu ngốc.
Anh kiên nhẫn giải thích: ''Nhà đầu tư chỉ muốn biết chúng ta có thể kiếm được tiền hay không, kiếm được bao nhiêu. Về chuyện em nấu ăn ngon thế nào, bọn họ cũng không mấy quan tâm. Quan tâm chính là rốt cuộc cơm hộp em bán ra có hương vị gì, giá cả thế nào, mỗi ngày bán được mấy phần.''
''Cho nên em cứ nấu như mọi ngày thôi, không cần dùng nguyên liệu đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-thuc-manh-chu/265761/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.