"Giai Kỳ, chị cũng mang ít đồ tới." Phó Hiểu Mai lấy ra mấy chiếc hộp nhỏ từ trong túi.
Vương Giai Kỳ nhìn những chiếc hộp kia, đại khái đoán ra được bên trong là gì. Mặc dù có nhiều hơn hai hộp nhưng bên trong chỉ gồm hai thứ. Một số hộp đựng mật ong, bên trên còn có một lớp gì đó mà Vương Giai Kỳ cũng không thể biết được đó là gì. Những hộp còn lại là một loại bột màu trắng không rõ là bột gì.
Vương Giai Kỳ biết không dưới mười loại bột nhưng chỉ nhìn mà không nếm thử thì rất khó có thể xác định được đó là bột gì.
"Em mở ra xem được không?" Vương Giai Kỳ muốn mở nắp ra xem thử.
"Đương nhiên. Đây là quà chị mang cho mọi người trong quán."
Nói xong, Phó Hiểu Mai lấy ra từ trong túi mười bốn chiếc hộp đủ cho nhân viên của cửa hàng mỗi người một hộp.
Sau khi nghe Phó Hiểu Mai nói, Lý Hồng Phương cảm thấy hối hận bởi vì lần này cô chỉ mang theo một phần cà tím cho Vương Giai Kỳ. Cô ấy cũng chuẩn bị đặc sản cho những nhân viên khác nhưng vì phần cà tím khá nặng nên cô lười biếng chỉ mang đúng một phần.
"Chị Mai đem những thứ này tới đây hẳn cũng khá nặng đúng không?" Lý Hồng Phương cảm động thở dài.
"Đúng thế. Nhưng những phần này chị gửi từ quê lên nên cũng không nặng lắm."
Mùng sáu Tết, Phó Hiểu Mai phải quay trở lại Lương Khê nhận đồ trước khi kiện hàng tới căn hộ của cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-thuc-giang-ho/3382669/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.