Sau khi kết thúc bữa tối, Lý Tấn và Trác Dĩ Mặc tạm biệt Vương Giai Kỳ rồi rời khỏi Lương Khê. Vương Giai Kỳ không biết tình hình cụ thể như nào, chỉ biết hai người họ ở lại Lương Khê một ngày rồi sẽ đi Thượng Hải.
Trác Dĩ Mặc đưa Vương Giai Kỳ về Vịnh Thạch Môn rồi rời đi ngay. Vương Giai Kỳ về nhà không thấy ai thì đoán bà ngoại hẳn là đã ra ngoài đi dạo. Trước đó, Vương Giai Kỳ đã gọi điện cho bà ngoại báo không ăn tối. Thật không ngờ khi cô trở về bà ngoại vẫn để phần cơm. Vương Giai Kỳ cảm thấy cảm động, quả nhiên là bà ngoại thương cô nhất. Cũng may hồi chiều cô ăn không nhiều, vẫn còn bụng để ăn đồ bà ngoại nấu.
Hương vị đồ ăn của bà ngoại so với Vương Giai Kỳ có hơi kém hơn chút nhưng lại vô cùng ngon miệng. Trong nháy mắt, Vương Giai Kỳ đã đánh chén sạch sẽ đồ ăn. Vừa ăn cô vừa nghĩ về cảm giác quen thuộc ngày hôm nay. Mặc dù rất cố gắng nhưng Vương Giai Kỳ không thể nhớ ra điều gì.
Sau khi bà ngoại về nhà, Vương Giai Kỳ cùng bà ngoại ngồi xem chương trình đặc biệt dịp Tết. Người Trung Quốc luôn quan tâm đến "cội nguồn" của mình. Vì vậy, những chương trình "tìm người thân" như này thường xuyên được tổ chức để giúp những người có nhu cầu có thể tìm được thân nhân của mình.
"Hai người này nhất định là họ hàng. Cả hai đều có mắt xếch, mũi tẹt, giống nhau như vậy còn không phải sao?" Bà ngoại chỉ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-thuc-giang-ho/2919625/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.