Khi Giang Tri tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, lúc này tầng tuyết mỏng bên ngoài đã tan, khí trời so với lúc tuyết đổ rạng sáng còn ẩm lạnh hơn; anh vừa mở mắt, Thời Nghiêu cũng theo đó thức giấc.
"Hôm nay có livestream không em? Hay là nghỉ ngơi một ngày nhé?"Thời Nghiêu lấy quần áo được xếp gọn gàng lại, giúp Giang Tri mặc quần áo.
Đây đúng là ứng với câu hôm qua anh nói đùa "Áo dâng tận tay." Giang Tri cởi cái áo ngủ lỏng lẻo trên người ra, Thời Nghiêu đưa đồ giữ nhiệt mỏng mềm ấm cho anh, chờ anh mặc xong lại mang áo len dệt kim lên cho anh. Đây đều là Thời Nghiêu tự chọn phối, bởi vì gần đây Giang Tri bận rộn chuyện viết sách dạy nấu ăn, rồi lại livestream, đến bộ đồ mới cho Tết cũng không kịp mua, vì thế Thời Nghiêu đã âm thầm chuẩn bị hết thảy. Hắn chọn cho mình hệ màu lạnh, chọn cho Giang Tri lại toàn hệ màu ấm, nguyên bộ trắng thuần kết hợp với áo len hơi rộng màu xanh nhạt mềm như bông, làm Giang Tri thêm vài phần ngây ngô đáng yêu.
Giang Tri dụi dụi mắt nói: "Lát nữa em còn phải livestream, nếu không mấy ngày nữa là Tết rồi."
Nhớ lại lúc mới "vào đời", thời điểm ở nhà Tống Phi Xuyên, anh vẫn là "cậu bé nhỏ" chỉ lo nhận tiền lì xì, ăn bánh tổ cùng các loại bánh mứt khác. Lúc ấy còn chưa cấm đốt pháo hoa, anh sẽ ngồi xổm ngắm những tia pháo hoa tưng bừng nhảy múa, vô âu vô lo.
Sau đó thì ăn Tết cùng A Mao, anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-thuc-chinh-phuc-toan-vi-dien/541828/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.