Sáng sớm thứ hai, sau khi Giang Tri thức dậy đã bắt đầu bận rộn. Anh lấy gạo nếp đã ngâm nở từ hôm qua ra, hấp nếp làm bánh dày không giống đồ xôi thông thường, Giang Tri đồ gạo nếp trong chõ gỗ. Chõ gỗ này làm từ gỗ tuyết tùng loại tốt, đồ gạo nếp bằng chõ tuyết tùng sẽ giúp hạt nếp giữ chặt hương vị nồng đậm lắng đọng của ngũ cốc, còn phảng phất đâu đó hương vị thanh u của tuyết tùng. Nhà nông khi ủ rượu cũng thích dùng loại chõ gỗ này, cũng vì nó có thể khoá chặt mùi cơm rượu, nhờ đó rượu nhưỡng ra sẽ càng thuần hậu mỹ vị.
Thời Nghiêu thấy anh mới vừa dậy đã bắt đầu nấu ăn, không khỏi đau lòng nói: "Dậy sớm như vậy, em không ăn lót dạ chút gì sao?" Đến lát nữa bận không dứt ra được đâu.
Giang Tri chùi rửa chõ đồ xôi mấy lần cho sạch, cười nói: "Cũng còn được, nhưng em quên hỏi anh mất, anh có đói bụng không? Không thì em nấu bát mì cho anh trước hì?" Anh có thể chờ đến xong bánh dày rồi ăn luôn nhưng chưa chắc Thời Nghiêu nhịn đói được.
Sau khi Thời Nghiêu ở với anh cũng ngập tràn hương vị thường nhân, mỗi ngày bốn cử không thiếu cử nào, nhưng hắn muốn ưu tiên giảm lượng công việc cho Giang Tri nên nói: "Không cần, đợi lát nữa anh cùng ăn bánh dày với em luôn."
Hắn nghĩ nghĩ rồi bổ sung: "Anh khoẻ lắm, dư sức." Người thường đều nói ăn no mới có sức làm việc, hai người bọn họ thật ra không thuộc thể loại này.
Giang Tri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-thuc-chinh-phuc-toan-vi-dien/541826/chuong-80.html