Hai người du hành trên dòng sông ký ức mấy trăm vạn năm, mà trong đời thật chẳng qua chỉ mới hai ngày. Giang Tri sau khi phục hồi ký ức, mở to hai mắt, đôi mắt sâu lắng thâm thuý làm cả người anh giống như trở nên thâm trầm hơn hẳn – không nghĩ tới, chơi có cú mà già đi hẳn mấy trăm vạn tuổi...... Nhưng mà như vậy cũng tốt, có thể rút ngắn khoảng cách tuổi tác với Thời Nghiêu, làm cặp chồng chồng già.
Sau khi Giang Tri và Thời Nghiêu ra khỏi thời không hồi tưởng, yên lặng nhìn đối phương một cái, rồi ngồi yên một chỗ trong chốc lát, ít nhiều gì cũng phải có thời gian giảm xóc chứ. Qua một lúc lâu, lúc này Giang Tri mới nhớ ra A Mao còn đang phòng không lẻ bóng bên ngoài chờ anh cho ăn, mà anh cũng cảm thấy, không có chuyện gì một bữa ăn không giải quyết được. Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện quá, kinh hỉ có, kích động có, khiếp sợ có, trầm lắng có, may mắn anh còn có cái tay nghề sài được để chữa trị tâm hồn nhỏ bé bị quăng quật đến đáng thương.
Thở một hơi dài, cả người Giang Tri thần thanh khí sảng, chuẩn bị đi nấu cơm dỗ A Mao. Anh và Thời Nghiêu đều đã thoát khỏi phàm trần nhưng cũng vẫn được quyền đam mê ăn uống chứ, giờ giờ phút phút đều được quyền nhớ đến đồ ăn mỹ vị chứ. Mấy hôm trước hầm canh thịt dê, vậy hôm nay làm lẩu dê bò cạp cay đi.
"Đợi chút nữa ăn lẩu anh hì." Giang Tri vừa mặc quần áo vừa nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-thuc-chinh-phuc-toan-vi-dien/541823/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.